Nước mắt của Lưu di lã chã rơi, từng giọt, từng giọt, vừa khóc vừa không ngừng lặp lại: “Xin lỗi...”
Ánh mắt của lão Lý rơi lên người nàng ta, chưa từng rời đi: “Khụ... mau, mau đi đi...”
Từ xa dường như lại vang lên tiếng bước chân, lão Lý cất cao giọng: “Đi mau!”
Lưu di hiểu rõ, bản thân ở nơi này không chỉ không giúp được gì, ngược lại còn trở thành gánh nặng. Nàng ta gật đầu thật mạnh, lần cuối cùng ngoảnh đầu nhìn lão Lý, rồi quay người rời đi, không ngoái đầu lại.
Lão Lý nhìn bóng lưng của nàng ta, tà váy lay động theo từng bước chân vội vã in sâu trong đôi mắt ông, ông thì thầm: “Đi đi, đừng quay lại...”
Cửu Vụ đã giải quyết xong bọn hộ vệ truy đuổi phía sau, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nhìn về phía lão Lý: “Năm xưa người móc yêu đan của nàng là ngươi, hôm nay ra tay cứu nàng cũng là ngươi, ta thật không hiểu nổi.”
Nàng vừa định trị thương cho lão Lý, lại phát hiện phần dưới ngực trái ông trống rỗng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play