Hứa Mặc Bạch buông cổ tay Cửu Vụ, ôm chặt lấy nàng, tựa như kẻ sắp chết đuối dốc hết sức lực bấu víu vào khúc gỗ trôi dập dềnh giữa mặt nước.
“Về sau A Cửu đừng ra ngoài nữa, ta sẽ lo lắng. Nàng hứa với ta được không?” Giọng hắn nhẹ nhàng, mang theo một tia cầu khẩn.
Hắn chỉ là một phàm nhân, hoàn toàn không có năng lực giam giữ nàng. Trong mối quan hệ giữa hai người, người nắm thế chủ động, là nàng.
Nếu có một ngày, nàng chán ghét hắn, mệt mỏi vì hắn, đem hắn ruồng bỏ, hắn cũng chẳng có cách nào giữ được nàng lại.
Hắn chỉ có thể hèn mọn mà khẩn cầu nàng, mong có thể được nàng xót thương, từ đó ràng buộc được đôi phần, tránh để phát sinh biến cố.
Năng lực cảm tri từng là niềm kiêu hãnh của hắn đã mất rồi, giờ hắn chỉ còn lại mỗi mình nàng…
Giọng nói của thiếu niên chất chứa uất ức cùng đáng thương, cho dù trong lòng Cửu Vụ vẫn cảm thấy lý do hắn lấy là “lo lắng cho nàng” chưa đủ để giải thích sự bất thường mấy ngày nay, nhưng trong từng tiếng thì thầm gọi “A Cửu” ấy, tim nàng dần mềm nhũn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT