"Đại hoàng huynh, ngươi từng ức hiếp ta, hạ nhục ta, coi thường ta… Hôm nay là ngày thần đệ đăng cơ, vậy để thần đệ tiễn ngươi đoạn đường cuối đi. Lệ thái tử…” Nam tử khoác hoàng bào, khí vũ hiên ngang ưu nhã ung dung đi về hướng tù nhân trong thiên lao, nhất cử nhất động đều lộ ra khí thế độc nhất của một thượng vị giả, trận thế áp đảo những người ở đây, tư thái ưu nhã như không phải tới thăm hỏi một tử tù mà chỉ là đến dự một bữa thịnh yến.
Tuy nhiên, đối mặt với khí thế bức người của vị Tân đế cùng với tin mình sắp chết, phế Thái tử không hề tỏ ra kinh ngạc, ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn Tân đế lấy một cái.
Bất kể là tin tức Tân đế đăng cơ, hay là tin mình sẽ chết đều thể hiện ra thái độ phớt lờ tận cùng.
“Đại ca, mời, ngươi là muốn tự uống chén rượu ngon này hay là muốn thần đệ gọi người giúp ngươi?” Tân đế nhìn nam nhân rồi nhếch khóe miệng thoáng hiện một tia cười, thanh âm dễ nghe vang lên, như thể không mang theo một chút ác ý nào, chỉ đơn giản là đang chuyện trò tâm sự với người huynh này của mình.
Thái giám sau lưng tân đế lúc này trình rượu độc đến trước mặt phế Thái tử.
Phế Thái tử trái lại không hề nao núng, dứt khoát đến mức tự rót cho mình một chén. Chỉ tới một khắc cuối cùng, ngay khi chén rượu độc kề sát môi, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi Tân đế một câu.
Những lời này lại không phải những lời cầu xin tha thứ mà Tân đế muốn nghe, không phải cảnh phế Thái tử quỳ gối khóc lóc mà hắn muốn thấy, mà lại là một câu này: “Cố Sâm đâu? Dù cho hôm nay ta chết, hắn cũng không muốn gặp ta một lần sau?”
Cố Sâm là tri kỷ của Tân đế, vị quan thân cận, cũng là người mà phế Thái tử yêu…
Phế Thái tử là vì hắn nên mới thua Tân đế.
Không sai, phế Thái tử là một người đoạn tụ thích nam nhân…
“Cố Sâm? Cố Sâm sao có thể còn muốn gặp tên biến thái buồn nôn thích nam nhân như ngươi được? Hoàng huynh, hắn ngay cả liếc mắt nhìn ngươi cũng sẽ thấy buồn nôn đó. Ngươi của hôm nay không còn là Hoàng Thái tử cao cao tại thượng do Hoàng hậu sinh ra nữa. Sao hả? Vẫn muốn ỷ vào quyền thế mà cường thủ hào đoạt* với Cố Sâm rồi làm bẩn mắt hắn sao? Hoàng huynh.” Tân đế nghe thấy hắn nhắc tới cái tên này, đáy mắt hiện lên một tia khinh miệt và ghê tởm, không hề che giấu ác ý mở miệng nói: “Chỉ tiếc rằng ngươi đã không còn cơ hội làm vậy nữa, tự chọn đi, ngươi tự uống hay là trẫm gọi người đút ngươi uống?”
*Cường thủ hào đoạt (强取豪夺): Mạnh mẽ dùng sức mạnh/ quyền lực để cướp đoạt thứ mình muốn một cách ngang ngược, trắng trợn.
“Thắng làm vua thua làm giặc, Hạ Tử Thịnh ngươi thắng rồi.” Phế Thái tử cười khổ, tay cầm rượu độc thái giám vừa trình lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
—————-
“Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ…” Có một tiểu thái giám dùng thanh âm mềm mại cúi đầu khẽ gọi Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh vụt mở mắt ra, mở miệng lạnh lùng nói: “Chuyện gì? Nói!”
“Cố công tử, Cố công tử đến đây cầu tình cho Tứ hoàng tử.” Tiểu thái giám rõ ràng là cực kỳ sợ Hạ Tử Minh, đến giọng nói cũng đang run rẩy.
Tâm tính Hạ Tử Minh nhanh chóng thay đổi, nét mặt trầm ngâm: “Cố Sâm? Hắn lại đến vì Hạ Tử Thịnh, cô biết hắn tìm cô* ngoại trừ vì Hạ Tử Thịnh thì sẽ không còn chuyện gì khác mà.”
*Cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
“Thế điện hạ có gặp… Cố công tử không?” Tiểu thái giám đắn đo không rõ ý y, giọng nói lưỡng lự.
Hạ Tử Minh nhắm mắt, khoát tay: “Nếu hắn đến cầu cô vì Hạ Tử Minh, vậy trước cứ để hắn chờ đi.”
“Dạ.”
Hạ Tử Minh liếc nhìn tiểu thái giám biết vâng lời, lại khoát tay áo với hắn, nói: “Ngươi — cũng lui đi.”
“Dạ.”
Đối với mệnh lệnh của Hạ Tử Minh, tiểu thái giám từ trước đến nay không dám không tuân, lúc này rón rén lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên khép cửa phòng lại cho Hạ Tử Minh.
Đợi tiểu thái giám ra cửa, toàn bộ cung điện to lớn chỉ còn lại một mình Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh mới thở ra một hơi dài, buông lỏng xuống, đi tới trước gương đồng ở tẩm điện nhìn mặt mình.
Mày kiếm mắt sáng, tị nhược huyền đảm*, dung mạo anh tuấn, thật đúng là một mỹ nam tử anh vũ phi phàm.
*Tị nhược huyền đảm (鼻若悬胆) – dịch thô là ‘mũi tựa túi mật treo’, chỉ dáng mũi đẹp, sống mũi cao và nhọn, hai cánh mũi không chếch ra ngoài, lỗ mũi không bị hếch.
“Hệ thống, gương mặt ‘công’ như thế, người này thực sự là thụ à? Còn là một tiện thụ thích bao trai*?” Hạ Tử Minh nhìn gương mặt trong gương đồng, nhìn sao cũng ra công.
*Gốc Hán Việt là ‘đảo thiếp’ (倒贴) – từ nhiều nguồn, t rút ra được từ này có thể hiểu nhiều cách. Tuy nhiên, trong trường hợp này có thể hiểu là đang chỉ hành động chi tiền, bỏ sức vào đàn ông, đặc biệt hành động này xuất phát từ phái yếu, ở đây được hiểu là bạn thụ. Mạn phép thuần Việt hóa + hiện đại hóa từ này.
Nhưng, đối với vấn đề của Hạ Tử Minh, hệ thống trả lời cũng rất quả quyết: “Đúng vậy, kí chủ, không sai, Đại Hưng Thái tử – Hạ Tử Minh là một thụ, thậm chí còn là một tiện thụ.”
“Nhiệm vụ hắn đưa ra sau khi chết không phải là báo thù Hạ Tử Thịnh, Cố Sâm, cũng không phải thay đổi số phận, đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về hắn, mà là mong Cố Sâm ghi nhớ hắn một đời, vĩnh viễn không quên được hắn, chỉ nhớ đến hắn thôi cũng đau thấu tim gan, khắc cốt ghi tâm.” Hệ thống dùng âm thanh máy móc nói.
Hạ Tử Minh không nén nổi cảm thán: “Chậc chậc, thực sự là giống người không giống mệnh, giống tên không giống tính mà. Rõ ràng là giống tên tôi, dáng vóc còn công như thế, không nghĩ tới Đại Hưng Lệ Thái tử lại là một tiện thụ ti tiện đến như vậy, hắn bị Cố Sâm ám toán hại ra nông nỗi này, nhưng hắn vẫn không muốn trả thù, lại chỉ mong Cố Sâm cả đời không quên được hắn…”
“Thực… Thực sự có tồn tại loại người si tình đến vậy.” Y không biết nên đánh giá ra sao, chỉ có thể thêm vào một câu như vậy.
Hệ thống ổn định bình bình trả lời: “Nếu không phải kiểu này thì nhiệm vụ cũng không đến tay cậu.”
“Cũng đúng.” Hạ Tử Minh cười khẽ: “Tôi nhất định sẽ không để cho Lệ Thái tử thất vọng, sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thật tốt.”
Hạ Tử Minh là một nhiệm vụ giả của Cục Xuyên Nhanh Tấn Giang, chuyên xuyên qua các thế giới, hoàn thành các nguyện vọng của người chết, thu lấy thù lao.
Lúc trước, y vốn là một người bình thường, ở một lần tai nạn xe cộ ngoài ý muốn làm chết não, bởi vì bị Cục Xuyên Nhanh Tấn Giang kiểm tra đo lường phát hiện được linh hồn y có thể chất bạch nguyệt quang tự nhiên, bị trói định với" hệ thống nghịch tập của pháo hôi ", bắt đầu trọng sinh thành pháo hôi trong các thế giới, giúp họ hoàn thành tâm nguyện chưa thực hiện được, vả mặt nhân vật chính và nhân vật phản diện, thu được thù lao.
*Bạch nguyệt quang: người mình ái mộ nhưng không được ở bên theo ngôn ngữ mạng bên Trung, trong một số trường hợp có thể hiểu là ‘crush’. Người có thể chất ‘bạch nguyệt quang’ là người dễ gây thương nhớ cho bất cứ ai. :)))
Hạ Tử Minh đã chết não, nhưng vì linh hồn bị Cục Khoái Xuyên chiêu mộ, thân thể vẫn được bảo tồn vẹn toàn, bệnh viện cũng chỉ có thể kiểm tra ra y là một người thực vật, mà không thể kiếm tra ra y đã chết não.
Chỉ cần y tích đủ thù lao, Hạ Tử Minh có thể sống lại ở thế giới của mình.
Đây là mục tiêu và động lực lớn nhất hiện nay khiến Hạ Tử Minh cần phải cần cù và tận tâm hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vì thể chất của bản thân là ‘bạch nguyệt quang’, các loại nhiệm vụ bình thường của Hạ Tử Minh chính là làm cho các nhân vật phản diện yêu y, nên sau này các nhiệm vụ giao cho y đều là loại nhiệm vụ vô cùng kỳ quặc liên quan đến tình cảm.
Hạ Tử Minh: “…”
Nội tâm của tôi cũng chó thật. (chỗ này bạn Minh chưởi thề đó các bác :v)
Trong lúc xuyên qua, Hạ Tử Minh đã tiếp nhận toàn bộ ký ức và kịch bản gốc của thế giới này thuộc về nguyên chủ rồi.
Vận mệnh chi tử của thế giới này, cũng chính là nhân vật chính của thế giới, chính là Tứ hoàng tử Đại Hưng cũng chính là Hạ Tử Thịnh, người đã ban chết Hạ Tử Minh bằng một ly rượu độc sau này.
Hạ Tử Thịnh là người có vận mệnh nhiều chông gai, khi còn nhỏ mẹ đẻ xuất thân ti tiện, chính mình cũng không được lòng Hoàng đế, vì Hoàng Thái tử Hạ Tử Minh chán ghét, thường xuyên lăng nhục tra tấn, phải giấu tài của mình, khom lưng uốn gối, ở trước mặt Hạ Tử Minh tỏ ra mềm yếu, lại âm thầm tích góp thế lực trong bóng tối, mới chậm rãi trưởng thành, dưới sự trợ giúp của bằng kiêm đại cữu tử Cố Sâm, hại Hạ Tử Minh, khiến Hạ Tử Minh bị phế, hắn nhanh chóng quật khởi, bày ra năng lực của chính mình, sau lại đánh bại các vị Hoàng Thái tử khác, giành được ngôi vua, trở thành vị vua thứ chín.
Mà phế Thái Tử Hạ Tử Minh thường xuyên tra tấn lăng nhục hắn lúc trẻ cũng chết sau khi Hạ Tử Thịnh đăng cơ bằng một ly rượu độc.
Hạ Tử Minh là nhân vật trọng sinh, cũng là nhiệm vụ giả tuyên bố, lại đúng là người Hạ Tử Thịnh hận sâu sắc -- hiện tại không thể không ở trước mặt y ép dạ cầu toàn, khom lưng uốn gối trước Thái Tử Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh là Thái Tử đương triều, được sinh ra bởi Hoàng hậu quá cố, dưới một người trên vạn người, được Hoàng đế yêu quý. Thái Tử được Hoàng đế sủng hư không coi ai ra gì, cao cao tại thượng, trái tính trái nết, tính tình cực kỳ không tốt đối với Tứ hoàng tử Hạ Tử Thịnh, thậm chí còn căn bản là không coi hắn là huynh đệ, chỉ coi hắn là cái nô tài, hơi có không hài lòng liền phải tra tấn, giáo huấn một phen.
Hạ Tử Thịnh, vận mệnh chi tử, nhận hết sỉ nhục, trong lòng lại hận sâu sắc.
Đây là kịch bản cốt truyện gốc của thế giới này miêu tả.
Nhưng sau khi tiếp thu ký ức của nguyên chủ, Hạ Tử Minh lại phát hiện phế Thái Tử tuy rằng trái tính trái nết, nhưng đối nhân xử thế lại không đến mức tàn bạo như vậy, hắn đối đãi như vậy với Hạ Tử Thịnh, kỳ thật có nguyên nhân khác, việc này nếu là lợi dụng tốt, có thể tẩy trắng thành công cho phế Thái Tử.
Hoàng Thái tử Hạ Tử Minh tuy rằng dưới một người trên vạn người lại là cái yêu nam nhân đoạn tụ không nói, còn yêu người bề dưới của mình. (đoạn này mk chém đại ^^)
Lão Hoàng đế đối với con trai sinh ra từ thê tử kết tóc thập phần thiên vị, chẳng sợ Hạ Tử Minh năng lực không xuất chúng, tính cách táo bạo, lão Hoàng đế cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phế Thái Tử, thẳng đến khi chuyện Hạ Tử Minh đoạn tụ truyền ra, còn là do hạ nhân phơi ra, mất hết mặt mũi hoàng thất, mới làm lão Hoàng đế vô cùng đau đớn, hoàn toàn hết hy vọng phế truất hắn.
Mà người làm tất cả mọi chuyện bị lộ ra, thậm chí thiết kế tất cả lại là người mà Hạ Tử Minh yêu, Cố Sâm..
Cố Sâm chính là con của Binh Bộ Thượng Thư, cũng là bạn tốt của Hạ Tử Thịnh, thanh mai trúc mã, sinh ra đã có khí chất chi lan ngọc thụ, chung linh dục tú, thật sự là một nhân vật như tiên nhân, chỉ là hắn lại đứng ở bên vận mệnh chi tử Hạ Tử Thịnh từ lúc bắt đầu.
Phế Thái Tử Hạ Tử Minh vừa nhìn thấy hắn liền kinh diễm, sau đó yêu say đắm. Kể từ đó, Hạ Tử Minh bắt đầu theo đuổi vị công tử này điên cuồng.
Chỉ tiếc, hoa rơi cố ý, nước chảy lại vô tình..
Cố Sâm cũng là người đoạn tụ, chỉ tiếc người trong lòng hắn lại không phải là phế Thái Tử Hạ Tử Minh, mà là vận mệnh chi tử Hạ Tử Thịnh, hắn khi còn bé ở trong hoàng cung gặp được tiểu hoàng tử nhỏ nhỏ gầy gầy, chịu đủ moih khi dễ, trong lòng đã thầm hạ quyết tâm thề, sau này trưởng thành, trở thành người đủ cường đại tới bảo vệ Hạ Tử Thịnh, để cho Hạ Tử Thịnh không chịu khi dễ của bất luận kẻ nào.
Ở trong nguyên tác, Cố Sâm vẫn luôn âm thầm ái mộ, bảo vệ Hạ Tử Thịnh, ở bên hắn, giúp hắn hủy hết thế lực này đến thế lực khác, thậm chí vì hắn hứa hẹn với phế Thái Tử, sau đó ở phía sau âm thầm thiết kế lật đổ phế Thái Tử.. Mà Hạ Tử Thịnh lại là thẳng nam, Cố Sâm đến cuối cùng cũng không có nói sự ái mộ của mình cho Hạ Tử Thịnh, mà là đem muội muội gả cho hắn, vì hắn trung thành một đời.
Nếu Hạ Tử Minh không nhận ủy thác của Lệ Thái Tử, y sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện hay.
Tuy rằng Hạ Tử Thịnh cùng Cố Sâm cuối cùng không đến được với nhau, nhưng họ cũng rất tốt.
Chỉ tiếc, y xuyên thành Lệ Thái Tử Hạ Tử Minh. Như vậy, câu chuyện này liền không thể chơi tốt như vậy, không thể đẹp như vậy.
(*) Mũi huyền đảm hay còn có tên gọi khác là mũi túi mật treo. Đặc trưng của tướng mũi này là có phần sống mũi cong đều, phần đỉnh mũi không nhọn mà tròn trịa, đầy đặn, hướng về phía miệng. Hai cánh mũi nở và đầy đặn nhưng phần sơn căn (phần gốc mũi, nằm giữa hai mắt) lại hơi hẹp nên trông như treo hai túi mật.