Thời Tuyết Thanh làm việc ở một quán trà sữa tên Diêu Trà Sữa, do người Hoa mở.
Cậu đeo khẩu trang đen, kính râm cũng che kín hơn nửa khuôn mặt, mái tóc đen rủ bên vai giấu dưới chiếc mũ trùm đầu, lặng lẽ lẩn vào đám đông, sợ bị người khác nhận ra thân phận.
Mấy nữ sinh quốc tế ngồi ở bàn bên vừa uống trà sữa vừa tán gẫu, giọng nói ríu rít lọt vào tai cậu.
“Lớp mình có nam sinh nào đẹp trai không nhỉ?”
“Edmund?”
“Không cần người nước ngoài đâu, tớ muốn người Trung Quốc. Nói chuyện không bị rào cản ngôn ngữ, cảm giác cũng thân hơn.”
“...Lớp mình đẹp trai nhất chắc là Thời Tuyết Thanh rồi.”
“……”
Thời Tuyết Thanh liếc nhìn bản thân trong gương, chẳng để lộ chút cảm xúc nào. Dù chỉ mặc bộ đồng phục lao động của quán, nhưng dáng người cao gầy của cậu vẫn nổi bật giữa chiếc tạp dề xám xịt.
Chỉ là câu nói tiếp theo của các cô gái suýt nữa khiến cậu trượt chân.
“Nghe nói Thời Tuyết Thanh hết tiền rồi, gia đình cậu ấy phá sản thật hả?”
“Phá sản á? Là cắt tiền tiêu vặt, hay đến học phí cũng không có?”
“Không đến mức đó chứ... Mà chẳng phải cậu từng bảo muốn theo đuổi cậu ta sao?” Một cô nàng giơ cùi chỏ khều khều cô bạn ở giữa, cười khúc khích, “Vừa hay, mỹ nam hết tiền, đang đại hạ giá đó.”
Cô bạn ngồi giữa có bộ móng tay màu thủy lam nhạt, khẽ rụt cổ, uống một ngụm trà sữa: “Người có tiền thì có cách theo đuổi người có tiền, người nghèo cũng có kiểu riêng của người nghèo. Nếu nhà cậu ấy thực sự phá sản, chẳng lẽ tớ còn phải đóng học phí thay à? Vậy thì tốn kém quá...”
“Nói mới nhớ, người giàu nhất trong tụi mình chắc là... ủa khoan đã, tiểu thư nhà đó lại vừa đăng ảnh kìa.”
Điện thoại trong túi Thời Tuyết Thanh rung lên. Là tài khoản cậu đánh dấu “Quan tâm đặc biệt” vừa đăng thông báo mới trên Instagram.
Cậu lấy điện thoại ra, gõ nhẹ lên quần jeans. Ba cô gái kia cũng dán đầu vào nhau, nhìn điện thoại của mình, vừa xem vừa thì thào.
“Lại là phiên bản giới hạn à... Tiểu thư đúng là mua túi xách như gom cả xe tải về luôn.”
“Phần bình luận toàn mấy đứa liếm gót chân, mỗi câu là một tiếng 'bạch phú mỹ' nghe mà nổi da gà. Cô ta sẽ để ý mấy đứa đó chắc?”
“Tớ nghe nói Hình Vi hào phóng lắm, buồn cười ghê, lần trước thuê cả máy bay riêng mời bạn đi nghỉ ở bờ Tây.”
“Máy bay riêng á? Nhà Hình Vi làm gì mà nhiều tiền vậy?”
“Cũng không rõ nữa. Nghe nói bây giờ anh trai cô ấy là người quản lý chính. Mà anh trai cô ấy thì nổi tiếng là 'cuồng em gái', chuyển tiền chẳng cần chớp mắt...”
“Không làm bạn trai thì ít ra cũng trà trộn vô nhóm bạn thân, kiểu gì cũng kiếm chác được chút đỉnh…”
“A Thanh à, thay ca đi.”
Đồng nghiệp người Hồng Kông mặc đồng phục trà sữa vỗ vai cậu.
“Ừ, tôi đi đây.”
Thấy mấy cô gái đang nhìn qua, Thời Tuyết Thanh vội xoay người bước đi, cố phớt lờ những ánh mắt còn đang dừng lại trên người cậu.
Mơ hồ, cậu nghe thấy một nữ sinh nói: “Anh chàng bán trà sữa này dáng người cũng được phết nhỉ, giống người mẫu.”
“Cậu có thấy… trông anh ấy quen quen không?”
Thời Tuyết Thanh thầm nghĩ: Đương nhiên là quen rồi, tôi chính là cái người mà các cô vừa mới đồn là bị cắt viện trợ đó.
Cậu vào phòng thay đồ, thay lại quần áo của mình. Kính râm được tháo ra, để lộ đôi mắt dài như lá liễu, ánh nhìn mang vẻ nho nhã và xa cách. Khi gỡ bỏ khẩu trang, một gương mặt trắng trẻo tuấn tú hiện rõ.
Cậu tháo chiếc mũ đen, chỉnh lại mái tóc cố tình chải lộ xương quai xanh. Áo sơ mi trắng, khoác thêm áo jacket xám, quần jeans ôm gọn vóc dáng, trên xương quai xanh có sợi dây chuyền bạc mảnh, tai trái đeo khuyên màu bạc.
Một hình mẫu văn nghệ thanh tú chuẩn chỉnh.
Cậu nhìn mình trong gương, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt dịu dàng như sương khói. Thời Tuyết Thanh càng nhìn càng thấy hài lòng.
Đúng là kiểu “trà xanh” trời sinh, vừa ngoan ngoãn lại biết quyến rũ, đúng chuẩn tiểu bạch kiểm hàng thật giá thật.
Ánh nắng ngoài quán trà sữa rực rỡ đến chói mắt. Thời Tuyết Thanh bước ra từ con hẻm nhỏ, bước chân nhẹ nhàng, nho nhã đi dọc theo con đường. Trên cổ tay còn đeo chiếc vòng tay dây xích nhỏ của một thương hiệu độc lập, thoạt nhìn không khác gì những thanh niên văn nghệ đang nghèo mòn xác. Người đẹp thì đi đâu cũng được chú ý, mới chỉ đứng ở trạm xe buýt chưa bao lâu, đã có người bước tới bắt chuyện.
“Cậu cũng học trường M hả?”
Thời Tuyết Thanh liếc nhìn người kia.
Áo hoodie sinh viên, quần jeans Levi’s, giày thể thao Skechers.
Đồng hồ bình thường, balo bình thường, kiểu tóc cũng bình thường.
Và là con trai.
Thời Tuyết Thanh mỉm cười nhã nhặn, không khó chịu, cũng không đáp lại – chỉ cười rồi lùi một bước, coi như uyển chuyển từ chối. Người này không chỉ là nam, mà nhìn còn chẳng có vẻ gì là giàu.
Mà, chỉ riêng việc là con trai thôi cũng đã là vấn đề rồi. Cậu hoàn toàn là trai thẳng.
Một "trà xanh" thẳng nam, mộng tưởng yêu đương với phú bà.
Cả buổi chiều đứng quầy bán trà sữa khiến tay mỏi nhừ. Thời Tuyết Thanh ngồi trên xe buýt trở về khu chung cư, ngón tay mỏi mệt lướt Instagram. Dưới bài đăng của bạch phú mỹ Hình Vi là vô số bình luận, Thời Tuyết Thanh nhìn mà chỉ thấy chán ngán vì chiêu trò quá rẻ tiền.
Cậu không bình luận, chỉ thả một like, sau đó đăng lên một tấm ảnh chụp nhanh.
Trong ảnh, cậu quay lưng về phía ống kính, qua cặp kính râm đã sứt gọng, chụp lại cảnh hoàng hôn.
Chẳng mấy chốc, Hình Vi để lại bình luận: “Kính của cậu hỏng rồi à?”
Cậu trả lời nhã nhặn: “Ít ra nó vẫn cho tôi thấy được lần hoàng hôn cuối cùng ở bờ Tây.”
Đó là một bức ảnh cậu âm thầm chụp được khi nhóm bạn tụ tập chơi ở bờ Tây cách đây không lâu. Một bước đi tính toán kỹ càng.