**Chương 1: Cắn phải người thất học sẽ lây bệnh**

“Tô Đề!”

Cửa sau phòng học bị gõ dồn dập, âm thanh không kiên nhẫn vang lên giữa tiếng mưa lớn rào rạt của những ngày đầu hạ, gọi đích danh một người.
“Đi đến phòng thiết bị!”

Hành lang mờ tối, bốn năm bóng người chen chúc bên nhau. Người vừa gọi Tô Đề xong lập tức quay đầu đuổi theo nhóm nhỏ phía trước đang nghỉ chân, cuối cùng cũng lẫn vào màn mưa mịt mờ mà rời đi.

Giao mùa xuân hạ, mưa đến bất chợt, ào ạt và dữ dội, chẳng ai kịp chuẩn bị gì.

Tiết trước, các lớp đã chuyển hết thiết bị thể dục ra sân vận động. Ai ngờ mưa lớn đột ngột kéo đến, tiết thể dục mỗi tuần chỉ có một lần lại buộc phải hủy bỏ trong tiếc nuối.

Giáo viên sớm đã liệu trước, khi thấy vài giọt mưa rơi xuống liền cho học sinh trở lại lớp để tự học. Người thì nhẹ nhõm hẳn ra, còn thiết bị thể dục thì bị nước mưa dội cho ướt đẫm.

Ba lớp học chung một tiết thể dục. Giáo viên vốn chỉ dạy một lớp trong đó, thấy mưa nhỏ lại, bèn chỉ định vài nam sinh không mấy chuyên tâm học hành đi dọn thiết bị về.

Việc kiểu như “giúp giáo viên, vì bạn học mà đóng góp” này chính là cái cớ tuyệt vời nhất để trốn tiết tự học nhàm chán.

Một nhóm nam sinh vung tay hô hào, kéo theo đám “huynh đệ” cùng lớp nghênh ngang ra khỏi phòng học. Nói là đợi mưa tạnh, kỳ thực là tụm năm tụm ba trốn vào phòng thiết bị mà buôn chuyện cười đùa.

Cầm chiếc “lông gà” trong tay mà coi như lệnh tiễn của giáo viên, mấy người đó làm quen rồi. Miễn không học cũng không gây chuyện, giáo viên xem như mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tô Đề cũng là một thành viên trong đám “huynh đệ tốt” kia.

Gia nhập chẳng cần điều kiện gì đặc biệt—chỉ cần học kém là đủ.

Cậu gập tờ bài kiểm tra xuống, mặt giấy loang loáng nước, con số 0 đỏ chói lóa đập vào mắt như một dấu chấm than chói lọi. Chẳng đầy một giây, tờ giấy đã bị nhét gọn vào ngăn bàn.

Lớp 11A8 vốn đã là lớp đội sổ trong cả khối, vậy mà Tô Đề vẫn có thể ung dung ngồi cuối lớp, như một “thần giữ cửa” trường kỳ. Thực lực ấy, xem ra cũng có phần “chắc tay”.

Bình thường, cậu tồn tại trong lớp học như một cái bóng, mờ nhạt đến đáng thương. Thế nên khi bị học sinh lớp khác—mấy tên trông còn chẳng có vẻ gì là muốn học—gọi tên lôi đi, đám bạn cùng lớp mới sực nhớ: Dù Tô Đề không gây chú ý, cậu vẫn là một trong những cái tên được phụ huynh dặn đi dặn lại là “không được dính vào”.

Con người ai cũng tò mò. Tiết tự học yên tĩnh bị phá vỡ, không ít người lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sau.

Dù gì cũng là “đầu gấu”, nghe nói không cần học bài, chớp mắt đã chẳng còn ai ở chỗ ngồi.

Cửa lớp khẽ khép, gió mưa ào qua, bóng dáng mảnh khảnh ấy biến mất sau khúc ngoặt, như măng non mềm mại bốc hơi trong màn mưa bụi lất phất.

“Tôi cũng muốn đi. Mưa to mắc kẹt trong lớp học, chán muốn chết rồi.”
Không biết ai đột nhiên lên tiếng than phiền.

Lớp học lập tức xôn xao thì thầm.

Có người muốn nhân cơ hội ra ngoài chơi, có người thì chỉ biết thầm ghen tỵ với đám “đầu gấu” ấy. Nhưng cũng có vài người tỉnh táo hơn.

“Bọn họ đâu có đi dọn thiết bị. Thiết bị thể dục được bọn họ lén dọn về ngay từ đầu tiết khi mưa đổ cơ mà.”
Ai đó nói, rồi đưa ánh mắt đầy ẩn ý về phía bạn cùng bàn.

Thế nhưng, những câu nói mập mờ như thật lại càng dễ khơi gợi sự tò mò trong lòng đám học sinh đang buồn chán.

“Vậy… bọn họ đi đâu?”

“Nghe nói là… kéo Kỳ Chu Miện lớp Kỳ Lân vào phòng thiết bị rồi…”
Vì e ngại điều gì, người nói lập tức ngậm miệng sau câu ấy.

Phần lớn học sinh vốn không quan tâm đến chuyện ngoài lớp. Nhưng trong một ngôi trường lớn như thế này, chẳng có bí mật nào giữ được lâu. Mỗi người đều biết ít nhiều.

Ví như học kỳ này có một “cậu ấm” mới chuyển đến, vừa nhập học đã tài trợ cho trường cả một dãy nhà, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm còn tự thân ra đón tiếp.

Hay như… không ai dám chọc vào “cậu ấm” ấy. Mẹ cậu ta đang ngồi tù, cha thì nghiện cờ bạc, ông nội thì nghèo khó nằm liệt giường, còn bản thân cậu là học sinh hạng nhất tuổi này.

Xé thư, đập bàn, khóa WC—đã không biết xảy ra bao nhiêu lần. Có cả những trận ẩu đả bạo lực mà từng cú đấm xuyên qua cánh cửa mỏng đến mức khiến người ta ê cả răng.

Dĩ nhiên, cậu ấm ấy là “kim chi ngọc diệp”, không thể nào tự mình ra tay.

Nhưng cậu ta có tiền—có thể thuê mấy tên đầu gấu gây chuyện. Kỳ Chu Miện, cái tên học sinh giỏi ấy, cũng đã chịu không ít đau đớn vì điều đó.

Nhưng dẫu thế nào, đầu gấu thì vẫn là học sinh, đàn em của cậu ta cũng là học sinh. Vẫn phải e sợ phụ huynh, sợ thầy cô. Huống hồ, Kỳ Chu Miện là kiểu người bị đánh cũng không đánh lại, bị chửi cũng không chửi lại, chưa từng một lần đứng ra tố cáo.

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play