Dẫu là như vậy, bên trong vẫn có hương thơm đồ ăn theo gió mà bay ra.

Lâm Tri Ngư nhăn mũi ngửi sâu một hơi, nàng một tay đỡ nam chủ, một tay ôm bụng.

Nước miếng cơ hồ muốn chảy ra, nàng thật sự đói không chịu nổi, hôm nay là một ngày sử dụng bàn tay vàng quá độ.

Giày vớ ẩm ướt, lê bước đi đường có chút khó chịu, hơn nữa về sau, Yến Cẩn sau khi biết nàng sức lực lớn, tựa hồ càng thêm không có tâm lý gánh nặng.

Cho nên thay vì nói là vai ác khiêng nam chủ, chẳng bằng nói là một mình nàng xách nam chủ đi.

Lâm Tri Ngư nhăn mặt, không chỉ nhiệm vụ chưa hoàn thành, còn đem chính mình làm cho vừa mệt vừa đói, cả người khổ sở.

Lúc này, Yến Cẩn một đường trầm mặc chỉ cúi đầu bước đi, bỗng nghiêng đầu nhìn nàng, nét mặt mang theo chút dò hỏi:

“Có thể hỏi một chút tiểu sư phụ xưng hô thế nào? Tu hành ở nơi đâu?”

“Bần ni pháp hiệu Tĩnh Tuệ, đến từ Am Thanh Nguyệt trên núi.” Lâm Tri Ngư không dám giấu giếm.

Yến Cẩn như có điều suy nghĩ gật đầu: “Tĩnh Tuệ tiểu sư phụ hôm nay đã cứu tại hạ, tại hạ nhất định ghi nhớ trong lòng.”

Lâm Tri Ngư chua xót mà lắc đầu, thấp giọng tụng một câu: “...A di đà Phật.”

Chuyện xưa phát triển hoàn toàn đi ngược lại với bổn ý của nàng.

Yến Cẩn cũng mặc kệ phản ứng của nàng, chỉ lo nói lời cảm tạ, khoé miệng hơi nhếch, đôi mắt đen tuyền ôn nhuận sạch sẽ, chỉ một tia ý cười đã đủ làm người ta say đắm.

Lâm Tri Ngư giây trước còn đang lo lắng cho an nguy bản thân, giây sau lại không ngăn nổi tim đập tăng tốc.

Nguyên thân hại ta!

Yến Cẩn thần sắc thoáng cứng lại, ý cười phai nhạt, lùi lại vài bước.

Lâm Tri Ngư giờ phút này thập phần xác định, hắn nhất định lại nghe được tiếng tim đập như ngựa hoang phi nước đại của nàng. 

Đây nào phải lưu luyến si mê gì, quả thực là si hán. 

Vừa mới thoát chết, thế mà còn có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt.

Nàng đem tay từ bụng chuyển lên ngực vỗ nhẹ, mạnh mẽ giải thích:

“Vừa rồi thật là quá mạo hiểm... Bần ni thực sự quá sợ, đến giờ còn chưa hoàn hồn.”

Yến Cẩn gật đầu, như có điều suy ngẫm: “Tại hạ cũng thế.”

Hai người tìm đến một y quán gọi là Hạnh Lâm Xuân.

Y quán không lớn, vừa bước vào, hương thảo dược xộc thẳng vào mặt, lão đại phu đang ngồi giữa đại đường lật xem y thư, có lẽ do lão nhãn nên đôi mắt cách quyển sách chừng một trượng xa.

Nghe thấy động tĩnh, lão buông sách ngẩng đầu nhìn ra.

Lâm Tri Ngư khắp nơi đánh giá, thấy có một tiểu đồng đang sắc thuốc trong góc, trung dược trên bếp lò “ục ục” mà sôi trào.

Nàng không tự chủ nuốt nước miếng, đã đói đến mức mất đi lý trí, đến trung dược cũng muốn làm một chén mà ăn.

Đứng một bên, trên mặt Yến Cẩn ý cười cứng lại.

Tiểu đồng run rẩy.

Trời âm u, mỹ mạo nữ tử mặt đầy khát vọng, đối với tiểu hài tử mà nuốt nước miếng, một tay còn dính máu, tay kia thì xách một người nửa sống nửa chết.

Nhìn thế nào cũng không bình thường, tiểu đồng nhớ tới mẫu thân từng kể chuyện yêu quái ăn thịt người.

...

Lão đại phu kiến thức rộng rãi, vẫn xem như trấn định.

Dưới sự chỉ dẫn của lão, bọn họ đưa Yến Phỉ Nhiên vào trong đặt lên giường nệm. 

Lão đại phu cẩn thận xem xét một phen, vuốt râu dài mà thở dài:

“May là đưa tới kịp thời, lại không tổn thương đến nội tạng, nếu trễ thêm chút nữa thì không xong. Bụng bị thương, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là có thể khỏi hẳn. Chỉ là vết thương trên đầu thì...”

Lão lại thở dài một hơi.

Lâm Tri Ngư có chút chột dạ.

Hệ thống có lẽ đã quá quen thuộc văn hóa Địa Cầu, nghiêm trang an ủi nàng:

“Người người đều biết, vai chính lúc gần chết đều có thể diễn được mấy tập phim truyền hình, moi tim đào thận cũng không chết, chút thương tích này, chỉ là lòng thành.”

Vừa dứt lời, Yến Phỉ Nhiên đang hôn mê đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn.

“...” Lâm Tri Ngư bị doạ cho nhảy dựng, hiện tại độ tín nhiệm của nàng với hệ thống cơ hồ bằng không, thậm chí chỉ cần nghe thấy nó nói chuyện liền bản năng cảm thấy trái tim nghẹn lại.

Tất nhiên sẽ không có chuyện tốt phát sinh.

Nàng nhìn về phía lão đại phu chẳng khác gì nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, thần sắc thành khẩn, thậm chí mang theo vài phần nghẹn ngào, khẩn thiết nói:

“Đại phu, ngài nhất định phải cứu hắn nha...”

Trương đại phu nhìn bộ dáng nàng lo lắng, thở dài, trịnh trọng gật đầu.

Một lúc sau, lão cũng đã bốc thuốc xong. Bên cạnh tiểu đồng ngửa đầu cười tủm tỉm, nói:

“Tổng cộng là hai mươi lượng bạc.”

Hắn giờ đã bình tĩnh lại, cũng không còn cảm thấy sợ hãi, có thể coi họ như người nhà bệnh nhân bình thường đối đãi.

Chẳng qua là người nhà bệnh nhân này lớn lên rất đẹp.

Ngay khi hắn nghĩ như vậy, liền thấy vị tiểu sư phụ xinh đẹp vừa nãy còn nhiệt tình chịu khó với người bệnh, thần sắc do dự mà mở miệng hỏi: 

"Có thể... bớt chút tiền thuốc không?"

Lâm Tri Ngư cũng thực bất đắc dĩ, nàng không có tiền, bởi vậy nàng quyết định một lần nữa đặt hy vọng vào hào quang của nhân vật chính.

Yến Cẩn lặng lẽ thu tay đang định lấy tiền từ trong tay áo về.

Lão đại phu: "..."

Tiếp đó Yến Cẩn liền thấy tiểu ni cô ngồi ở bàn bên đối diện với tờ phương thuốc rồng bay phượng múa kia cùng lão đại phu cò kè mặc cả.

Tiện thể uống hết hết ấm này đến ấm khác trà.

Tiểu đồng vẫn luôn pha trà chạy tới chạy lui: Thật là ghét người nhà bệnh nhân.

Trương đại phu tức giận đến râu run run, tay run run chấm mực vào đơn thuốc bổ, hắn vốn tưởng rằng tiểu sư phụ này tự tin như vậy nhất định là người hiểu dược lý, kết quả nàng toàn là đoán mò.

Mỗi vị thuốc đều phải hỏi hắn có thể bớt được không.

Sau này, hắn đã tinh giản phương thuốc đến mức tận cùng.

"Thật sự không thể bớt thêm nữa..."

Nụ cười trên mặt tiểu đồng càng lúc càng nhạt, đến cuối cùng đã đen mặt, giọng ông ông nói: "Năm lượng rưỡi."

Lâm Tri Ngư tiếc hận mà "Tậc" một tiếng, trả giá vẫn còn quá nhẹ.

Lão đại phu: "..."

Lâm Tri Ngư sờ soạng túi áo bạc vụn, đây là tiền cơm của cả lớn bé ở Am Thanh Nguyệt, cộng lại cũng chưa đến hai lượng, trịnh trọng lấy ra, nâng niu trong lòng bàn tay.

Vẫn là không đủ.

Ánh mắt chờ mong nhìn về phía Yến Cẩn.

Nàng vốn không định trông mong gì vào Yến Cẩn, bất quá lúc này cũng không còn cách nào khác, cũng may Yến Cẩn có lẽ hiện tại còn chưa chán ghét nam chính đến vậy, ý đồ xấu còn chưa lộ ra.

Yến Cẩn trong tầm mắt nàng chậm rãi lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong tay áo, một trăm lượng.

Lâm Tri Ngư hung hăng hít một hơi, bạc vụn trong tay lập tức không còn thơm nữa.

Tiểu đồng xem đến mắt trợn tròn.

Lâm Tri Ngư thấy vẻ mặt của đứa trẻ này cảm thấy buồn cười, cúi đầu cười hỏi hắn: 

"Tiểu thí chủ, ngươi tên là gì vậy?"

Nàng vừa hỏi xong liền trơ mắt nhìn khuôn mặt đứa trẻ trước mặt chậm rãi đỏ lên, không tình nguyện nói: "Trương Thanh Vân."

...

Sắp xếp ổn thỏa cho Yến Phỉ Nhiên, Lâm Tri Ngư thấy sắc trời đã tối, vội vàng cáo từ chạy về phía cửa hàng gạo và dầu, nếu không nhanh chân có lẽ sẽ lỡ bữa tối.

Nàng bước đi khó khăn xách theo đồ đạc trở lại Am Thanh Nguyệt, vừa đói vừa mệt, trong bụng toàn là nước trà rót ở y quán.

Tĩnh Tâm nhìn thấy dáng vẻ này của nàng liền có dự cảm chẳng lành. 

Quả nhiên, sau khi Tĩnh Tuệ sư muội ăn xong, mắt mong chờ nhìn chằm chằm nàng, trên mặt viết đầy chữ "Còn đói".

Tĩnh Tâm nhận mệnh thở dài.

Sư muội dạo này tuy rằng hơi lười, lượng cơm ăn lớn hơn, hay làm giận.

Nhưng mỗi lần nhìn khuôn mặt kia của nàng, Tĩnh Tâm liền hết giận, đẹp như vậy, so đo với nàng làm gì.

Sau đó dưới sự dung túng của nàng, sư muội nhà mình đã ăn hết lượng cơm đủ cho năm người.

Chi phí xuống núi mua sắm của sư muội cũng quá cao.

  •  

Tống phủ.

Bóng đêm dần dần lắng xuống, sau cơn mưa hơi se lạnh, bầu trời đen kịt, không thấy một ngôi sao nào, ánh nến trong thư phòng lay động.

"Vương gia, khi chúng ta đến, đám người kia đã bị giải quyết hết rồi." Vương Thanh nói xong ngẩng đầu cẩn thận nhìn về phía bạch y nam tử trước mắt.

Hắn đang đứng bên cửa sổ nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, không biết suy nghĩ gì, ánh nến trong phòng hắt lên người hắn một vầng sáng dịu dàng, đứng ở ranh giới giữa sáng và tối phảng phất như thần linh thanh lãnh thoát tục trong đêm đen.

"Tra ra được gì chưa?"

Vương Thanh cung kính đáp: "Một đám trong đó hẳn là từ kinh thành phái tới, Thất hoàng tử bị thương hẳn là do người của Ngũ hoàng tử gây ra."

Bọn họ phụng mệnh đến đây điều tra huyện lệnh Vương Chi Đống ở huyện Lê, có lẽ đối phương đã nhận ra điều gì nên phái người đuổi giết Vương gia.

Nhưng lại phát hiện nơi Vương Chi Đống gió êm sóng lặng, không hề khác thường, sau khi cẩn thận điều tra mới phát hiện hẳn là người từ kinh thành phái tới.

Nhưng cẩn thận tra xét vẫn không ra manh mối.

Về phần Thất hoàng tử, bởi vì mấy năm gần đây thân thể Thánh Thượng suy yếu, sự tranh đấu giữa các hoàng tử cũng ngày càng nghiêm trọng, minh tranh ám đấu đều là chuyện thường. 

Ngoại tổ của Thất hoàng tử là Lý đại nhân từng là thầy của đương kim Thánh Thượng khi còn ở Đông Cung, có tiếng tăm, được Thánh Thượng tin cẩn.

Bởi vậy Thất hoàng tử trong triều cũng có một số người ủng hộ, bị người nhắm vào cũng không thể tránh khỏi.

"Còn đám cuối cùng đâu?"

Vương Thanh quỳ trên mặt đất cúi đầu tạ tội: 

"Thuộc hạ vô năng, những người đó có chuẩn bị mà đến, hơn nữa tung tích đều giấu rất kỹ, vẫn chưa tra ra được..."

Hắn nhớ lại mà kinh hãi, cũng may hôm nay Vương gia nhạy bén, nhận thấy có điều khác thường, dọc đường đi núi Nam Vân, lại không biết vì nguyên nhân gì, trì hoãn rất lâu, đánh bậy đánh bạ khiến kẻ ám sát tìm nửa ngày, nếu sớm hơn một chút...

Nghĩ đến đám người cứu Vương gia cuối cùng thân phận không rõ kia cũng tất nhiên không đuổi kịp.

Hậu quả không dám tưởng tượng.

Yến Cẩn nghe thấy không điều tra ra rõ cũng chỉ cười nhạt một tiếng.

Vương Thanh vừa định lui ra ngoài thì nghe thấy giọng hắn: "Phái người tra xét về vị ni cô kia."

"Vâng."

  •  

Hôm sau, đại điện Am Thanh Nguyệt.

Lượng vận động quá lớn ngày hôm trước cộng thêm di chứng vẹo cổ buổi tối thể hiện đặc biệt rõ ràng sau khi tỉnh giấc.

Lâm Tri Ngư khom lưng, cúi đầu quỳ trên bồ đoàn, cảm thụ sâu sắc điều này.

Hôm qua đi theo Yến Cẩn đoạn đường oan uổng thật sự quá nhiều, lại cử tạ, lại việt dã, lại chạy trốn, tình trạng hiện tại của nàng là đùi rất đau, bắp chân rất mỏi, cánh tay rất nhức, cổ rất cứng, cả người đều không ổn.

Từ Tâm Sư thái nhìn Lâm Tri Ngư đầu gần như muốn chui vào gạch, dáng vẻ cực kỳ giống con tôm, nhíu mày.

Lâm Tri Ngư nhận thấy ánh mắt của sư phụ, gian nan thẳng nửa người trên, lát sau Từ Tâm Sư thái dời mắt đi, Lâm Tri Ngư lại rụt trở về.

Từ Tâm Sư thái thở dài, làm bộ không thấy.

...

Ba ngày sau.

Từ Tâm Sư thái nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Tri Ngư đang quét rác ở hậu viện.

Nàng khua khua cây chổi trên mặt đất hai cái, rồi lại phải dựa vào thân cây nghỉ nửa ngày, lá rụng còn nhanh hơn nàng quét.

Cho nên quét từ sáng sớm, vẫn không rời khỏi cái cây kia.

Bà thực lòng cảm thấy trụ trì đời trước của Am Thanh Nguyệt trước khi viên tịch tinh thần còn tốt hơn Tĩnh Tuệ mười lăm tuổi.

Hơn nữa trạng thái này của Tĩnh Tuệ đã kéo dài mấy ngày rồi.

Có chút nghiêm trọng.

Bà cất bước đi về phía nàng.

Lâm Tri Ngư đang dựa vào một cây bạch quả trong viện Am Thanh Nguyệt nhắm mắt phơi nắng.

Ánh ban mai hé lộ là thời điểm thoải mái nhất cả ngày hè, không nóng không lạnh, gió nhẹ thổi qua, lá cây trên đầu xào xạc rung động.

Lâm Tri Ngư thoải mái đến mức gần như muốn ngủ.

Cho đến khi có bóng râm che khuất nàng, Lâm Tri Ngư mở to mắt, thấy Từ Tâm Sư thái mang vẻ lo lắng, nàng ngồi dậy chắp tay trước ngực.

"Sư phụ, đến giờ ăn cơm rồi sao?"

"..." Đồ đệ này thật sự còn có thể cứu chữa được không?

Nhận thấy sư phụ im lặng nhìn chằm chằm mình, không nói lời nào, Lâm Tri Ngư có chút nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: "Vậy là sao vậy?"

Từ Tâm Sư thái hít sâu một hơi, quan tâm hỏi han thân thể Lâm Tri Ngư.

Thân thể Lâm Tri Ngư vô cùng tốt, tuy rằng xuyên qua là do nguyên chủ bị sốt, bất quá sau khi nàng xuyên qua, ăn no ngủ kỹ, tự nhiên thân thể ngày càng tốt hơn.

Nàng vừa khoe khoang xong thân thể, liền nghe thấy Từ Tâm Sư thái dùng giọng ôn nhu nói: 

"Vậy sau này con cùng các sư muội đến học đường tập viết đi."

Sét đánh giữa trời quang.

Lâm Tri Ngư đứng thẳng người, nói: "Sư phụ, con biết chữ."

Khi xuyên qua đây, nàng không có ký ức của nguyên chủ, trong nguyên văn miêu tả về pháo hôi như nàng cũng không nhiều.

Bởi vậy nàng dùng chiêu mất trí nhớ vạn năng, cũng may người Am Thanh Nguyệt tâm tư đơn thuần, cũng không nghi ngờ gì.

Bất quá chữ viết thời đại này tương tự chữ phồn thể cổ đại, nàng không chắc có thể viết được, nhưng nhận biết sơ sơ thì không thành vấn đề.

Từ Tâm Sư thái cười hiền hòa, không để ý đến sự phản kháng của nàng, ngữ khí đặc biệt kiên định, hơn nữa lấy ra ví dụ thực tế: 

"Ta đã nghe thấy con buổi sáng đọc kinh thư đọc sai vài chữ."

Hơn nữa lấy kinh thư từ trong tay áo ra, chỉ ra những chữ nàng đọc sai.

Lâm Tri Ngư: Vô lực phản bác, nàng vẫn như cũ không nhận ra.

Bất quá kinh Phật vốn là tối nghĩa khó hiểu, lại dùng thứ văn tự nàng không quen thuộc, nàng đã rất cố gắng kết hợp ngữ cảnh để phân tích.

Hơn nữa nếu nàng nhớ không nhầm, trừ khoảng thời gian mới xuyên qua buổi sáng nàng nghiêm túc đọc kinh thư, sau đó phát hiện không ai chú ý đến mình, nàng liền luôn luôn sờ cá, thần chú cũng không đọc ra tiếng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play