Chỉ khi bước đi trên con đường duy nhất trong thôn này, người ta mới có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng tuyệt đối. Cửa ra vào và cửa sổ của những ngôi nhà dân dọc hai bên đường đều đóng chặt, không một tiếng động. Chỉ có tiếng gió thổi qua những hàng cây bên đường, cọ vào mái ngói phát ra âm thanh, mới không khiến nơi này trở thành một vùng đất chết.
Vào lúc này, ánh trăng lại trở thành một sự tồn tại vô cùng không hài hòa, bởi vì nó chiếu sáng mọi thứ quá rõ ràng, nhưng lại hoàn toàn không thể chiếu tới những nơi có bóng tối, do đó khiến thế giới ban đêm này bị chia cắt thành hai mảng trắng đen rõ rệt, khiến người ta có cảm giác giống như họ không phải đang đi trong một thôn làng, mà là đang bước đi trong một bức ảnh đen trắng đầy chết chóc.
Họ cứ thế đi về hướng bắc, càng lúc càng tiến sâu vào trong thôn, tiếng kêu kỳ quái đã biến mất, âm thanh dây thừng kéo căng lắc lư cũng không còn xuất hiện nữa. Đi được khoảng năm sáu phút, Trần Bằng mới dừng lại.
Cậu ta chỉ tay về phía ngôi nhà nằm ở phía tây con đường và nói: “Đây là nhà chú hai của tôi, nhà chú ấy không có ai, phòng trống cũng khá nhiều, chăn đệm các thứ tôi cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, mấy ngày này mọi người cứ ở đây.”
“Phía bắc nhà chú hai là nhà kho của nhà họ Trần chúng tôi, đi quá kho về phía bắc nữa là nhà tôi. Tối nay mọi người đừng ngủ sớm quá, đợi đến mười hai giờ khuya, khi tiếng động bên ngoài dứt hẳn, ba tôi sẽ đến tìm mọi người, ông ấy là trưởng thôn, có chút chuyện muốn nói với mọi người.”
Tô Dao Linh nói: “Là quy định trong thôn phải không?”
Cái cách nói này có lẽ chỉ những người thường xuyên chơi game, hoặc từng tham gia các buổi chơi nhập vai theo nhóm mới hiểu được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play