Việc này không thể chậm trễ, Đào Tử Vũ lập tức đổi cuốc chim trong tay thành một cái cuốc, thử cuốc một chút ở chỗ đất thích hợp. Ngay sau đó, mặt đất liền biến đổi, hoàn toàn khác với bộ dạng ban đầu.
Đào Tử Vũ đưa tay chạm nhẹ xuống mặt đất đã được cuốc qua, hệ thống hiển thị:
[Mặt đất: Đã gieo trồng, chưa tưới nước, chưa bón phân.]
Cũng may, hệ thống vẫn còn chút lương tâm, chỉ cần cuốc nhẹ một cái là được tính.
Nghĩ tới đây, Đào Tử Vũ lại thử nghiệm một số thao tác khác, cuối cùng phát hiện ra rằng gieo hạt giống sẽ không tiêu hao giá trị thể lực. Việc tưới nước thì mỗi lần sẽ tiêu tốn một ít thể lực, một lần tưới được cho một hạt giống. Ngoài ra, việc múc nước không tốn thể lực, một bình nước có thể tưới cho hai mươi hạt.
Còn có một tin tốt khác, đó là dùng liềm cắt cỏ dại cũng không tiêu hao thể lực.
Vì vậy, sau khi Đào Tử Vũ dọn sạch chỗ cỏ dại quanh khu vực trồng trọt, gieo xong toàn bộ hạt giống và tưới nước đầy đủ, thì thể lực của cô chỉ còn lại 9 điểm.
Hài lòng nhìn khu vực đã gieo trồng, lại ngước nhìn sắc trời, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi tối hẳn. Đào Tử Vũ ngồi xổm xuống, chọc nhẹ vào bụi đất nơi trồng củ cải bên chân mình, hệ thống hiện ra:
[Mặt đất: Đã gieo trồng cây củ cải, đã tưới nước, chưa bón phân, bốn ngày sau thu hoạch.]
Đào Tử Vũ cân nhắc một chút, quyết định đi tìm thôn trưởng hỏi chuyện bón phân.
Vừa nhấc chân, cô chợt phát hiện mình bước đi vô cùng chậm chạp, như thể đang bật chế độ x0.5 tốc độ.
"?"
Đào Tử Vũ hết sức khó hiểu, liền mở giao diện hệ thống ra xem. Trên đó hiển thị:
[Nhân vật: Đào Tử Vũ
Sinh mệnh: 100/100
Thể lực: 9/100 (mệt nhọc)
Cấp bậc: Cấp 0
Kinh nghiệm: 0/100
Hệ thống: Hệ thống Làm ruộng
Kỹ năng: Làm ruộng (Cấp 0), Thu thập (Cấp 0), Đào quặng (Cấp 0), Câu cá (Cấp 0)]
Phía sau thể lực có thêm trạng thái tiêu cực [mệt nhọc]. Cô click vào xem thì thấy hệ thống giải thích:
[Mệt nhọc: Khi giá trị thể lực nhỏ hơn 10 điểm, tốc độ di chuyển giảm một nửa, tốc độ hồi phục giá trị sinh mệnh cũng giảm một nửa. Có thể loại bỏ bằng cách ngủ hoặc ăn uống.]
"Thể lực thấp dưới 10 điểm lại còn bị thêm trạng thái [mệt nhọc], thật quá đáng. May mà có thể ngủ hoặc ăn để hồi phục."
"Khoan đã!"
Đào Tử Vũ đột nhiên phản ứng lại, cả ngày hôm nay cô chưa ăn uống gì cả!
Kể từ khi tiến vào thế giới trò chơi vô hạn này, cô không còn thấy mệt mỏi hay đói bụng, ngay cả khát nước cũng không có cảm giác. Nhưng nếu cứ tiếp tục không ăn gì, liệu có giảm giá trị sinh mệnh không?
Cẩn thận nghiên cứu giao diện hệ thống một hồi, Đào tử Vũ xác nhận rằng hệ thống không thiết lập giá trị đói khát hay khát nước, lúc này mới thoáng an tâm hơn. Cô gắng gượng quay trở lại phòng, nằm xuống giường nghỉ ngơi một lát, sau đó mở giao diện hệ thống kiểm tra, nhưng thể lực vẫn không hồi phục.
“Không biết là do mới nằm chưa lâu hay là phải ngủ mới có thể hồi phục?"
Kiên nhẫn nằm hơn một giờ, thể lực vẫn không thay đổi.
"Xem ra bắt buộc phải ngủ mới hồi phục giá trị thể lực. Không biết ngủ một đêm có thể hồi phục bao nhiêu nữa."
Nhìn chằm chằm giao diện hệ thống thật lâu, Đào Tử Vũ đột nhiên bật người ngồi dậy.
"Nếu như ngủ dậy là thể lực hồi đầy, vậy số điểm thể lực còn dư 9 điểm bây giờ chẳng phải bị lãng phí sao? Nếu thể lực cạn sạch thì khả năng là có nguy hiểm, nhưng nếu mình tận dụng nốt, để dư chút ít thì sao? Còn dư 9 điểm thể lực, tranh thủ dùng để chặt vài nhát nữa cũng được. Nhân tiện kiểm tra luôn xem cây hôm nay không chặt hết thì ngày mai có tự làm mới không."
Nghĩ là làm, Đào Tử Vũ lập tức rời giường, gian nan di chuyển đến trước rương, lấy ra một cái rìu. Chầm chậm lê bước ra ngoài nhà, chọn cái cây ngay đối diện cửa nhà và bắt đầu chém xuống.
Khi chỉ còn sót lại chút thể lực cuối cùng, cô lại từ từ quay vào nhà và và nằm lên giường.
Có lẽ vì thể lực đã tiêu hao gần như hết sạch, việc cần làm cũng làm cũng làm xong hết rồi, trong lòng không còn gì vướng bận, nên Đào Tử Vũ vừa nằm xuống đã ngủ say.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, đã là sáng hôm sau.
Thao tác thành thục mở ra giao diện hệ thống:
[Nhân vật: Đào Tử Vũ
Sinh mệnh: 100/100
Thể lực: 100/100
Cấp bậc: Cấp 0
Kinh nghiệm: 0/100
Hệ thống: Hệ thống Làm ruộng
Kỹ năng: Làm ruộng (Cấp 0), Thu thập (Cấp 0), Đào quặng (Cấp 0), Câu cá (Cấp 0)]
Thể lực quả nhiên là hồi đầy, chỉ là kỹ năng vẫn chưa thăng cấp, giá trị kinh nghiệm vẫn là 0.
"Chẳng lẽ phải đợi thu hoạch củ cải xong mới nhận được điểm kinh nghiệm sao?"
Vừa nghĩ vừa cầm rìu, Đào Tử Vũ ra ngoài tiếp tục chém cái cây hôm qua đang chặt dở.
Thật đáng tiếc, số lần chém hôm qua không tích lũy, hôm nay phải chém 10 nhát mới đốn được cây, thu hoạch được 13 khúc gỗ và 10 giọt nhựa cây. Thuận tay đốn luôn cái gốc còn sót lại, thu thêm 3 khúc gỗ.
Thực nghiệm xong, cô tiếp tục múc nước tưới cây, tiêu tốn 20 điểm thể lực. Cộng với 24 điểm tiêu hao do chặt cây, hiện tại còn lại 56 điểm.
Nhân lúc thể lực còn dư dả, Đào Tử Vũ tính toán tìm thôn trưởng xin thêm ít hạt giống mới để gieo trồng, tiện thể hỏi chuyện phân bón.
Nhà thôn trưởng rất dễ tìm, nằm ở góc dưới bên phải thôn, mái ngói đỏ rất dễ nhận ra. Khi cô đến nơi, thôn trưởng đang chuẩn bị ra ngoài.
"Thôn trưởng."
"Ồ, là Đào Tử Vũ à, cháu tìm ta có chuyện gì sao?" Thôn trưởng cười tủm tỉm hỏi.
Đào Tử Vũ gật đầu: "Đúng là có chút chuyện. Thôn trưởng, cháu muốn hỏi, ông có biết làm sao để có phân bón không ạ?"
"Phân bón à," thôn trưởng đáp, "Phân bón chỉ có thể tự mình làm ra, thỉnh thoảng tiệm tạp hóa cũng có bán."
"Tự làm? Làm sao để làm ra ạ?"
"Phương pháp thì chỉ có nông dân mới biết, những người khác thì không có biện pháp chế tạo ra được phân bón đâu. Chờ đến lúc cháu thăng cấp là có thể tự mình làm được."
Đào Tử Vũ hai mắt sáng lên. Chỉ có nông dân mới chế tạo được phân bón, vậy có nghĩa là khi cô thăng cấp sẽ mở khóa kỹ năng chế tác mới? Không biết ngoài phân bón, còn có thể chế tạo được những thứ khác không, ví dụ như giáp trụ hay vũ khí gì đó chẳng hạn.
"Thôn trưởng, vậy cần cấp bao nhiêu mới mở được kỹ năng chế tác?"
"Chuyện này cháu phải tự mình thăm dò."
"Vậy làm sao để thăng cấp ạ? Hôm qua cháu làm việc cả ngày mà kinh nghiệm vẫn bằng 0. Phải thu hoạch cây trồng mới có kinh nghiệm sao?"
"Chuyện này cũng phải tự mình thăm dò."
Thấy thôn trưởng cứ trả lời kiểu máy móc, trong lòng Đào Tử Vũ dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Không thể nào, thôn trưởng không phải NPC trí năng chứ? Nhìn bề ngoài như người thật, hóa ra chỉ trả lời được mấy câu cố định?"
Đào Tử Vũ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dò hỏi: "Vậy thôn trưởng, ông có biết cách nào an toàn để lên đỉnh núi lấy mảnh vỡ thời không không?"
"Chuyện đó cũng phải tự mình thăm dò."
"Quả nhiên là NPC hướng dẫn người mới rồi, chỉ trả lời được các vấn đề cơ bản, còn lại phải tự tìm hiểu."
Thấy Đào Tử Vũ không hỏi nữa, thôn trưởng hỏi lại: "Còn vấn đề nào khác không?"
"Có!" Đào Tử Vũ gật đầu: "Hạt giống củ cải trong rương cháu đã gieo hết rồi, thôn trưởng biết chỗ nào có thể lấy thêm hạt giống không?" Vấn đề cuối cùng này kiểu gì cũng phải có sẵn tham khảo đúng chứ? Không thể nào đến chuyện này cũng cần tự mình thăm dò!
"Hạt giống mới à, chỉ có ở tiệm tạp hóa bán thôi, nơi khác tìm không ra." Giống như nhớ ra điều gì đó, thôn trưởng bổ sung: "À đúng rồi, thỉnh thoảng đi thu thập ngoài đồng cũng có xác suất nhỏ nhặt được hạt giống ngẫu nhiên, chỉ là chưa trưởng thành thì không xác định được chủng loại."
Vẫn tốt, hệ thống cũng không hố đến mức này, Đào tử Vũ thấy thôn trưởng trả lời cũng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là nghe tới "xác suất nhỏ", cô thầm bỏ luôn ý định mò hạt giống ngoài đồng. Vẫn nên cố gắng kiếm tiền mua ở tiệm tạp hoá thì hơn.
"Vậy thôn trưởng, ông có thể chỉ vị trí tiệm tạp hóa cho cháu không?"
"Ngay trên kia, chếch về phía trước nhà ta, cái nhà ở phía đối diện đó chính là tiệm tạp hóa. Chỉ là..."
Thôn trưởng thở dài, "Thôn này giờ đã tàn lụi, quái vật ở núi rừng ngày càng nhiều lên, thôn dân chịu không nổi, lần lượt dọn đồ rời đi hết. Các chủ cửa hàng cũng đóng cửa cả rồi."
"A?"
Đào Tử Vũ trợn tròn mắt.
"Vậy hạt giống và phân bón thì làm sao?"
"Không phải không có cách nào." Thôn trưởng dẫn cô đến bảng thông báo ở trung tâm thôn, rồi tiếp tục nói:
"Đây là nơi đăng nhiệm vụ. Các thôn dân trước khi rời đi đều để lại nhiệm vụ quay về. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ họ thì họ sẽ trở lại thôn Cao Sơn. Đến lúc đó, các cửa hàng trong thôn cũng sẽ mở lại lần nữa, khi đó cháu có thể mua được hạt giống mới rồi."
Lại thêm một lần nữa âm thầm phỉ nhổ mấy cái giả thiết của thế giới này, Đào Tử Vũ ngẩng đầu tìm kiếm, nhanh chóng tìm thấy nhiệm vụ liên quan đến chủ tiệm tạp hóa:
[Nhiệm vụ: Chấn hưng tiệm tạp hóa
Yêu cầu nhiệm vụ: 1000 đồng vàng
Mô tả nhiệm vụ: Tiệm tạp hóa này do bố của tôi kế thừa từ ông nội, rồi sau đó lại đến lượt tôi được truyền thừa từ bố, thế nhưng giờ tiệm tạp hoá đã mục nát lắm rồi. Tôi luôn muốn tích đủ 1000 đồng vàng để sửa sang lại. Nếu có người bằng lòng giúp tôi, tôi sẽ quay trở lại thôn.
Người phát nhiệm vụ: Chủ tiệm tạp hóa]
Đào Tử Vũ bóc tờ nhiệm vụ của chủ tiệm tạp hoá ra, hệ thống tự động phát lên khung nhiệm vụ:
[Có nhận nhiệm vụ chấn hưng tiệm tạp hóa không?]
"Đồng ý."
Nhận xong nhiệm vụ, dòng yêu cầu biến thành 0/1000 đồng vàng.
Đào Tử Vũ cất tờ giấy nhiệm vụ vào trong túi, định hỏi thêm thôn trưởng về cách kiếm tiền, nhưng quay lại thì không thấy thôn trưởng đâu nữa. Cô nghĩ một chút, quyết định tham khảo các nhiệm vụ khác đã rồi lại đi tìm ông ấy sau.
Thế nhưng lúc này, những nhiệm vụ khác lại hiện không thể xem. Đào Tử Vũ chạm vào tờ nào cũng chỉ hiển thị:
[Bạn đã nhận nhiệm vụ, vui lòng hoàn thành trước khi nhận thêm.]
Đào Tử Vũ: "……"
Sớm biết thế đã xem hết các nhiệm vụ trước khi đồng ý tiếp nhận rồi.
Nhưng trên đời thì không có thuốc hối hận, không còn cách nào khác, nếu đã không xem được thì Đào Tử Vũ quyết định tìm lại thôn trưởng hỏi cách kiếm tiền cũng không sao.
Chỉ là có đôi khi, kế hoạch không theo kịp biến số.
Đào Tử Vũ đi dạo quanh thôn một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng thôn trưởng. Nhớ lại việc hôm qua gặp thôn trưởng ở bờ sông vào tầm này, biết đâu ông ấy đang đi đến đó cũng nên. Vừa nghĩ như vậy, cô không tiếp tục đợi ở đây mà lập tức chạy ra ngoài thôn.
Quả nhiên, ở chỗ cũ tìm được thôn trưởng.
"Thôn trưởng, ông ở đây thật tốt quá."
"Ồ, là Đào Tử Vũ à, cháu tìm ta có chuyện gì sao?" Thôn trưởng vẫn cười tủm tỉm như trước.
"Câu mở đầu thật quen thuộc." Đào Tử Vũ nói thầm trong lòng, nhưng rồi cũng đi thẳng vào vấn đề:
"Thôn trưởng, cháu nhận nhiệm vụ của chủ tiệm tạp hóa, yêu cầu phải tích đủ 1000 đồng vàng, ông biết cách làm sao để kiếm tiền ở đây không?"
"Muốn kiếm tiền thì có thể bán nông sản trồng được. Những thứ đó bán cũng được giá đấy."
"Nhưng cây trồng của cháu còn chưa đến lúc thu hoạch. Kể cả đến khi thu hoạch được mà bán xong vẫn không đủ tiền, lại không có hạt giống mới để trồng tiếp, vậy chẳng phải sẽ không bao giờ đủ tiền sao ạ?"
"Có thể đi ra ngoài rừng thu thập thổ sản vùng núi, những thứ đó cũng có thể bán lấy tiền. Nếu cháu có vũ khí, còn có thể tới mỏ quặng sau núi đào quặng, đôi khi sẽ đào được những loại đá quý cực kỳ giá trị. Còn nếu có cần câu thì câu cá đem bán, cá cũng rất đáng tiền đấy."
"Nhưng những thứ đó bây giờ cháu đều chưa làm được…" Đào Tử Vũ thầm than: "Xem ra vẫn phải đi tìm thổ sản núi rừng trước thôi."