Tác giả: Cáp Khiếm Huynh

Trong lễ cưới của Lệ Hàn Phong và Sở Liệt, Cố Phi – vốn không quen uống rượu – lại bất ngờ uống rất nhiều. Cậu mỉm cười, chúc phúc cho Sở Liệt. Nhưng khi nhìn thấy Lệ Hàn Phong và Sở Liệt hôn nhau trước mặt bao người, nụ cười trên môi cậu dần nhạt đi, để lộ sự buồn bã len lỏi trong ánh mắt.

Cố Phi hiểu rất rõ, tình yêu cậu dành cho Sở Liệt sẽ mãi mãi bị chôn sâu trong lòng. Cậu không thể ở bên người ấy, cũng chẳng thể nào nghe được câu “bà xã đại nhân” mà Sở Liệt từng gọi cậu nữa.

Những gì cậu có thể làm, chỉ là... chúc phúc.

Ánh mắt dịu dàng của Cố Phi luôn dõi theo bóng dáng Sở Liệt. Điều này khiến Lệ Hàn Uy – người đứng gần đó – cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn đến dự lễ cưới này vốn chỉ để nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Cố Phi khi từ bỏ hy vọng. Nhưng bây giờ...

Cố Phi thất thần nhìn về phía lễ đài, nơi Sở Liệt đang tuyên thệ. Lúc này, Sở Liệt không còn là chàng trai hay cười đùa vô tư ngày nào nữa. Gương mặt đỏ bừng, cúi nhẹ, môi mỉm cười hạnh phúc. Cố Phi có thể nhận ra – nụ cười ấy xuất phát từ tận đáy lòng.

Từng ấy năm qua, có lẽ đây là giây phút hạnh phúc nhất của Sở Liệt. Cố Phi cảm thấy sống mũi cay cay, vội lặng lẽ rút lui về hàng ghế cuối, không muốn ai nhìn thấy giọt nước mắt vừa rơi.

Không biết từ khi nào, Lệ Hàn Uy đã ngồi xuống cạnh Cố Phi. Hắn tùy tiện đưa một tờ khăn giấy ra, miệng thì thầm đầy mỉa mai:
“Thật mất mặt.”

Cố Phi trừng mắt nhìn hắn, tức giận đến mức không nói nên lời. Cậu không nhận khăn giấy, quay mặt đi, rồi đứng dậy chuyển sang chỗ ngồi khác. Nhưng Lệ Hàn Uy chẳng để tâm, lặng lẽ nhích người theo sát. Khi thấy Cố Phi muốn tiếp tục đứng dậy, hắn liền giơ tay ôm chặt eo Cố Phi, ghì cậu xuống ghế, ghé tai thì thầm với giọng uy hiếp:
“Tin không, tôi sẽ cưỡng hôn cậu ngay trước mặt mọi người.”

Cố Phi sững người, rồi giận dữ nói:
“Anh ngoài uy hiếp tôi, còn biết làm gì khác không?”

Lệ Hàn Uy nhếch mép, cười gian:
“Làm cậu.”

“Anh... anh...” – Cố Phi tức đến nghẹn lời. Thấy Lệ Hàn Uy vẫn nhìn mình đầy khiêu khích, cậu đành quay mặt đi, tiếp tục theo dõi nghi thức tuyên thệ, mặc kệ người bên cạnh.

“Đêm nay đến chỗ tôi ngủ.” – Lệ Hàn Uy đột nhiên nói.

Cố Phi chẳng cần suy nghĩ:
“Không đời nào.”

“Vậy tôi đến chỗ cậu ngủ.”

“Lệ Hàn Uy, nghe đây!” – Cố Phi quay đầu, giọng lạnh tanh – “Tôi với anh đã chấm dứt. Làm ơn, đừng dây dưa nữa.”

Gương mặt Lệ Hàn Uy lạnh hẳn đi.
“Xem ra tôi không nên giao công thức V70 cho Lệ Hàn Phong. Giờ Sở Liệt đã kết hôn, sống yên ổn, cậu liền chẳng còn coi tôi ra gì nữa.”

Nhắc đến việc giao công thức V70 cho Lệ Hàn Phong, Lệ Hàn Uy vô cùng hối hận. Ban đầu, hắn định dùng thứ này để khống chế Cố Phi, nhưng lại vì muốn cải thiện mối quan hệ giữa hai người nên không ra điều kiện gì, mà tự tay trao ra. Hắn hy vọng nhờ đó mà Cố Phi sẽ nhìn anh khác đi. Thế nhưng không ngờ, ngay hôm sau khi giao công thức, Cố Phi lặng lẽ thu dọn hành lý và rời khỏi biệt thự. Từ đó trốn tránh hắn, suốt ngày ở lại Hồng Viêm Đường, đi đâu cũng có vệ sĩ đi kèm.

Lệ Hàn Uy biết, Cố Phi luôn thấy mối quan hệ giữa hai người là điều đáng xấu hổ. Đến cả cha nuôi – Cố Trường Thanh – cậu cũng không hề hé lộ. Chính điều này khiến Lệ Hàn Uy thấy không cam tâm. Xét về diện mạo, địa vị, hắn không hề thua kém Sở Liệt. Vậy tại sao Cố Phi lại luôn tỏ ra khinh thường hắn?

“Trước đây tiếp cận anh, vốn chỉ là bất đắc dĩ. Giờ tôi chẳng còn gì để bận tâm nữa. Anh chẳng còn giá trị gì với tôi. Cho nên...”
“Câm miệng.” – Lệ Hàn Uy đột ngột quát.

Cố Phi sợ người khác chú ý đến cuộc trò chuyện giữa hai người, liền vội nhìn quanh. May mắn thay, mọi ánh mắt vẫn hướng lên lễ đài. Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Thấy vậy, Lệ Hàn Uy càng giận dữ. Hắn hận không thể lập tức bóp chết con người trước mặt mình.

“Cậu thật nhẫn tâm.” – hắn rít lên lạnh lùng.

Biết mình đã chọc giận người đàn ông này, Cố Phi im lặng không nói gì, chỉ cầu mong Lệ Hàn Uy đừng làm gì quá đáng. Đồng thời cũng âm thầm hối hận – rõ ràng biết Lệ Hàn Uy là kẻ khó kiểm soát, vậy mà lại không cẩn thận lời ăn tiếng nói.

Lệ Hàn Uy ghé sát tai Cố Phi, khiến tim cậu như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Tôi đang chờ cậu ở khách sạn &¥, phòng **. Đêm nay, đến đó gặp tôi. Trừ khi cậu định cả đời chui rúc trong Hồng Viêm Đường, hoặc suốt ngày kè kè mấy tên vệ sĩ. Nếu không – chỉ cần tôi bắt được cậu một mình, cậu biết hậu quả rồi đấy.”
Nói xong, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo rồi bỏ đi.

Cố Phi ngồi chết lặng trên ghế. Trong lòng cậu chỉ còn hối hận. Đáng ra, cậu không nên dính dáng gì đến con người như Lệ Hàn Uy ngay từ đầu.

Trên lễ đài, Lệ Hàn Phong lại hôn Sở Liệt. Cố Phi chỉ cảm thấy: đám người nhà họ Lệ thật đáng ghét! Cậu đã bảo vệ Sở Liệt suốt bao năm, vậy mà cuối cùng lại bị cướp mất. Giờ chỉ mong có thể sống yên ổn, lại bị Lệ Hàn Uy uy hiếp.

Nhưng khi nhìn Sở Liệt ngập tràn hạnh phúc, Cố Phi nghĩ – chỉ cần người ấy sống vui vẻ, thì mọi chuyện khác cũng chẳng còn quan trọng. Không cần biết người đi bên cạnh  ấy là ai, cũng không cần biết trái tim mình đã đau đến mức nào. Chỉ cần Sở Liệt có một kết cục tốt đẹp... thế là đủ.

Lệ Hàn Uy có vẻ đã rời đi trước. Trong sân cưới không còn thấy bóng dáng anh ta. Cố Phi cuối cùng cũng nhẹ lòng. Cứ tưởng anh ta sẽ cử người chặn mình lại, nhưng có lẽ là mình đã nghĩ nhiều rồi.

Cố Phi thấy lạ – chẳng lẽ Lệ Hàn Uy thật sự về khách sạn chờ mình?

Người phụ trách bảo vệ Cố Phi đều là sát thủ tinh anh của Hồng Viêm Đường. Cố Trường Thanh vì lo sợ Lệ Hàn Phong sẽ làm khó dễ con trai do chuyện Cố Thâm Mục, nên đã âm thầm bố trí bảo hộ.

Chính nhờ điều này mà cuối cùng, Cố Phi không đến khách sạn như lời Lệ Hàn Uy.

Khi hôn lễ kết thúc, trời lất phất mưa. Cố Phi khéo léo từ chối lời mời của Sở Liệt giữ lại. Đối mặt với ánh mắt đầy căm ghét của Lệ Hàn Phong, cậu chẳng hề quan tâm đến biệt thự xa hoa kia, mà lái xe thẳng đến một khách sạn nhỏ gần đó – nơi cậu đã chuẩn bị sẵn hành lý từ trước.

XX Đảo là một trong những hòn đảo du lịch nổi tiếng nhất thế giới. Cố Phi dự định ở lại đây vài ngày. Trùng hợp là Diệp Văn Sâm, Kiều Tiến và một số người bạn khác cũng đang lưu trú tại đây. Đã lâu rồi không gặp, cũng là dịp tốt để tụ họp.

...

Ngoài cửa sổ, sấm chớp đùng đoàng. Lệ Hàn Uy ngồi một mình trước bàn tiệc. Ánh nến lung linh, đồ ăn sang trọng bày biện tinh tế...

Một giờ... hai giờ... thời gian trôi qua rất lâu.

Ầm!
Cả chiếc bàn bị Lệ Hàn Uy hất tung. Mọi thứ rơi xuống đất vỡ tan tành. Ánh mắt hắn đỏ rực như muốn bốc cháy.

Nhìn mớ hỗn độn dưới chân, hắn nghiến răng gằn từng chữ:
“Là cậu ép tôi... Đừng trách tôi vô tình.”

 

 

 

 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play