Ngươi là một ám vệ, ám vệ thân cận của Giáo chủ Ma Giáo.

Võ công ngươi cao cường, là con dao sắc bén nhất trong tay y.

Ngươi trung thành tuyệt đối, được Giáo chủ rất mực tin tưởng.

Ngươi không có tên.

Ngươi tự xưng là thuộc hạ, bọn họ ai cũng gọi ngươi là Ảnh Nhất, chỉ có Giáo chủ thỉnh thoảng thích gọi ngươi là Đầu Gỗ.

*

Ngươi có một bí mật.

Ngươi thích Giáo chủ.

*

Ngươi thích trốn trên xà nhà nhìn y ngủ vào những đêm khuya tĩnh lặng.

Trong lúc ngủ cũng chẳng yên giấc, y luôn đá chăn, miệng lẩm bẩm kêu lạnh. Lúc này ngươi sẽ dùng đến tuyệt kỹ ẩn thân sở trường của mình, lặng lẽ đắp chăn cho y.

Ban ngày ngươi thích ẩn mình trong góc tối nhìn y chăm chú xử lý công việc trong giáo.

Thỉnh thoảng y sẽ lơ đãng nhìn ngươi, rồi tiếp tục cầm bút son viết vẽ trên giấy, khóe miệng mỉm cười.

Buổi tối ngươi thích nhìn y đốt nến đỏ qua mái nhà mất một miếng ngói, buông bỏ hết muộn phiền cả ngày mà tắm rửa một cách lười biếng.

Đôi khi y sẽ gọi ngươi đưa quần áo cho mình, ngươi vội vàng nhảy xuống mái nhà, rồi lại leo lên xà nhà từ khung cửa sổ, làm bộ như mình vẫn luôn đứng sau bình phong chờ lệnh, không nhìn thấy gì cả.

*

Mặc dù ngươi hiểu rõ, đây tuyệt đối không phải chuyện ngươi nên làm.

*

Ngươi chỉ là một ám vệ.

Ngươi hiểu rõ thân phận của mình.

*

Ngươi là con dao trong tay Giáo chủ, mà thứ vũ khí giết người như dao thì không được phép có tình cảm.

Có tình cảm, dao sẽ cùn, Giáo chủ sẽ vứt bỏ ngươi.

Ngươi hiểu rất rõ điều này.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Vì vậy buổi trưa hôm đó Giáo chủ chống cằm hỏi ngươi định khi nào cưới vợ, ngươi nói.

- Thuộc hạ chỉ là dao của Giáo chủ.

Ý là không định cưới.

Hiếm khi Giáo chủ thay đổi vẻ mặt, đôi mày đẹp cũng nhíu lại, vẫn mắng ngươi một tiếng: - Đầu Gỗ.

Ngươi đoán chắc là câu trả lời của mình khiến Giáo chủ không hài lòng.

Thế là ngươi quỳ xuống đất nói thêm một câu.

- Thuộc hạ đi theo Giáo chủ suốt đời.

Vẻ mặt Giáo chủ lại thay đổi, lần này không mắng ngươi Đầu Gỗ nữa, chỉ thở dài một tiếng đầy ẩn ý.

- Như vậy cũng tốt.

*

Ngươi nghĩ Giáo chủ đang kiểm tra lòng trung thành của ngươi, trước đây y cũng thường hỏi ngươi mấy chuyện kiểu này.

Tiểu thư nhà họ Trương xinh đẹp không?

Cô nương nhà họ Lý hoạt bát lanh lợi không?

Tiểu muội nhà họ Vương dịu dàng hiền thục không?

Ngươi thường trả lời những câu này bằng một câu.

- Có cần thuộc hạ bắt họ về giáo không.

Giáo chủ luôn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khẽ mắng ngươi một câu: - Đầu Gỗ!

Lúc này ngươi sẽ cảm thấy khó hiểu, không hiểu tại sao Giáo chủ lại không hài lòng.

*

Sự thay đổi xảy ra vào năm ngươi chết.

*

Ngày đó, trong giáo xuất hiện một vị đại hiệp áo trắng, con người tuấn lãng, khí chất lại hào sảng hiệp nghĩa.

Ngươi nhận ra, người này chính là Võ Lâm Minh chủ.

Hắn cầm ngọc bội của Giáo chủ bước vào, trên đường đi không ai dám ra tay với hắn.

Hắn và Giáo chủ đi vào một căn phòng, lần đầu tiên, Giáo chủ cho lui tất cả ám vệ và thị nữ hạ nhân ra ngoài.

Bao gồm cả ngươi.

*

Lần đầu tiên ngươi không kìm được tính tình trầm ổn của mình, mấy lần muốn lén lút nghe trộm.

Ngươi luôn cảm thấy sau khi bọn họ ra ngoài, sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Trước giờ trực giác của ngươi rất chuẩn xác.

*

Sau khi ra ngoài, vẻ mặt Giáo chủ rất khó coi.

Vị đại hiệp áo trắng Võ Lâm Minh chủ kia bị giữ lại trong giáo.

Giáo chủ lại phái ngươi đi đến nơi rất xa.

Bảo ngươi đi chấp hành một nhiệm vụ ám sát.

*

Ngươi là con dao của Giáo chủ.

Ngươi nhất định sẽ nghe theo lời Giáo chủ.

Ngươi vâng lệnh rời đi.

*

Ba tháng sau, ngươi phong sương trở về.

Nhưng Giáo chủ lại không ở trong giáo.

Ngươi nghe Tả hộ pháp nói, Giáo chủ và đại hiệp đi tìm một cây thần dược, không dẫn thuộc hạ hay ám vệ nào theo, chỉ dặn bọn họ ở lại giáo chờ lệnh.

Bao gồm cả ngươi, người có thể đã hoàn thành nhiệm vụ trở về.

*

Ngươi tránh né tiểu thần y khoa tay uy hiếp rằng nếu ngươi không chữa trị vết thương sẽ để lại di chứng khá nghiêm trọng.

Lần đầu tiên ngươi làm trái lệnh Giáo chủ.

*

Ngươi lần theo tung tích của Giáo chủ, trên đường đi vết thương chưa lành hẳn thỉnh thoảng lại tái phát.

Ngươi cắn răng, cố gắng chịu đựng.

*

Tìm kiếm tung tích của Giáo chủ không khó.

*

Ngươi nhìn tiểu nhị quán trà hào hứng kể với người khác về hai vị công tử tuấn tú đã đến hôm nọ, một người áo đỏ một người áo trắng nom thật xứng đôi.

Ngươi nghe người kể chuyện lúc trầm lúc bổng kể về mối tình của Võ Lâm Minh chủ và công tử áo đỏ, oanh oanh liệt liệt cảm động giang hồ.

Cuối cùng ngươi cũng nhìn thấy Giáo chủ và đại hiệp áo trắng ở bên vách núi.

Có một đám người đang đuổi giết bọn họ.

Cách quá xa, ngươi không nghe rõ bọn họ nói gì.

Nhưng sau đó, Giáo chủ nhảy xuống vách núi.

Ngươi không kịp ra tay.

*

Đại hiệp áo trắng hét lớn với vách núi, nhìn đám sát thủ đang dần áp sát, hắn nghiến răng rồi cũng nhảy xuống.

Quá trình ngươi giải quyết đám sát thủ kia không hề dễ dàng.

Vết thương trên người ngươi còn chưa lành, đám sát thủ có thể ép Giáo chủ và minh chủ đến bên vách núi đương nhiên không phải hạng vừa.

Hơn nữa còn là nguyên đám.

Nhưng ngươi vẫn thắng.

Như thể hoàn thành nhiệm vụ Giáo chủ giao cho ngươi giống mọi khi.

*

Ngươi hôn mê bất tỉnh.

*

Ngươi tỉnh lại.

*

Ngươi vẫn nằm giữa đống thi thể, một đàn kền kền bu xung quanh tranh nhau rỉa thịt thối.

Có đôi mắt đầy ác ý còn đang dõi theo ngươi.

Ngươi giơ tay bóp chết con kền kền định mổ cổ ngươi, lảo đảo từng bước men theo vách núi đi xuống dưới.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Ngươi nghĩ.

*

Ngươi không tìm thấy tung tích của Giáo chủ dưới vách núi.

Nhưng ngươi phát hiện một vũng máu đã khô từ lâu.

*

Ngươi men theo vết máu tìm đến một hang động.

Ngươi thấy đống lửa đã tắt ngóm, những vệt máu lấm tấm và những mảnh quần áo vương vãi khắp nơi.

Mùi hoan ái nồng nặc chiếm giữ.

Vẫn chưa tan hết.

*

Ngươi nhận ra đó là vải vóc trên người Giáo chủ.

Ngươi cười tự giễu.

Ngươi trở về giáo.

*

Không lâu sau, Giáo chủ được đại hiệp áo trắng đưa về.

Bọn họ có vẻ rất thân mật, giữa cử chỉ đều để lộ tình cảm sâu đậm khó dứt.

Vô tình chạm mắt nhau, đó là ánh mắt chan chứa tình cảm.

*

Ngươi vẫn là con dao của Giáo chủ.

Nhưng trong lúc vô tình, rất nhiều chuyện đã thay đổi.

*

Nửa đêm ngươi không còn trốn trên xà nhà của Giáo chủ chờ đắp chăn cho y nữa.

Đại hiệp áo trắng sẽ nằm chung chăn gối với y, ôm nhau ngủ. Đêm đến bọn họ sẽ hôn nhau, sẽ trao nhau những lời âu yếm, sau đó quấn lấy nhau. Bọn họ mây mưa trên giường, cùng lên đỉnh Vu Sơn.

Ngươi nằm trên mái nhà, ôm kiếm, nhìn bầu trời đầy sao.

*

Ngươi luôn thức trắng đêm.

*

Ngươi không còn ẩn mình trong góc thư phòng nhìn y xử lý công việc trong giáo nữa.

Đại hiệp áo trắng sẽ dịu dàng mài mực cho y, sẽ kể những chuyện thú vị trong giang hồ để y vui, sẽ nhân lúc ánh sáng vừa đẹp mà quấn quýt môi răng với y.

*

Ngươi ngồi trên mái hiên ngoài cửa, không nói lời nào.

*

Ngươi cũng không còn chờ đến chiều tối Giáo chủ tắm rửa để đưa quần áo cho y nữa.

Đại hiệp áo trắng sẽ ân cần đứng bên cạnh, chuẩn bị mọi thứ cho y, đôi tình nhân sẽ nô đùa trong nước, mãi cho đến khi nước ấm nguội lạnh.

*

Ngươi chỉ biết ôm thanh trường kiếm Giáo chủ ban cho mà cười khổ.

Ngươi là con dao của Giáo chủ.

Chỉ được phép là dao.

Dao, vốn không nên có tình cảm.

*

Sau khi trở về, Giáo chủ chưa từng triệu kiến ngươi lần nào, dường như đã hoàn toàn quên mất ngươi.

*

Tiểu thần y bận rộn túi bụi, liên tục nấu mấy chục chén thuốc đắng ngắt cho ngươi mới miễn cưỡng cứu được cơ thể quá nhiều thương tích gần như suy sụp của ngươi.

Ngươi lặng lẽ nói tiếng cảm ơn, uống một hơi hết chén thuốc, vị đắng kia sao bằng vị đắng trong lòng.

*

Ngươi là con dao của Giáo chủ.

Ngươi có một bí mật.

Ngươi thích Giáo chủ.

*

Ngươi cảm thấy Giáo chủ thật đẹp, những từ đẹp như tiên giáng trần, khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc vô song ấy không hề gượng ép khi dùng để nói về y.

Ngươi cảm thấy người như Giáo chủ chính là thần tiên, nên được nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều lên tận trời xanh.

Ngươi cảm thấy thân phận mình thấp kém, lạnh lùng ít nói.

Ngươi cảm thấy ngoài võ nghệ ra thì mình chẳng có ưu điểm gì.

Ngươi cảm thấy mình thật sự không xứng với Giáo chủ.

Vậy nên thà làm dao của Giáo chủ, ít nhất khi ngươi còn sống, ngươi sẽ được ở bên cạnh Giáo chủ.

Cho dù y đã không cần ngươi nữa.

*

Từ hôm sau khi rơi xuống vách núi trở về, ngươi cảm thấy Giáo chủ đã thay đổi.

*

Y không còn thích những món thanh đạm, nhất định phải có món mặn dầu mỡ trong mỗi bữa.

Y không còn thích những bộ quần áo đỏ rực, đổi sang mặc áo bào trắng cùng màu với đại hiệp.

Y không còn quan tâm đến chuyện trong giáo, giao toàn bộ quyền lực cho đại hiệp xử lý.

*

Ngươi cảm thấy Giáo chủ đã thay đổi.

*

Nhưng hộ pháp và các trưởng lão lại thấy vui vẻ, bởi vì Giáo chủ ủy quyền cho đại hiệp, mà đại hiệp lại không có hành động nào, mặc cho bọn họ ngấm ngầm thôn tính quyền lực của Giáo chủ.

Các giáo đồ cũng thấy vui vẻ, bởi vì sau khi Giáo chủ trở về đã liên tiếp bãi bỏ không ít hình phạt hà khắc, bọn họ không còn bị trói buộc, ngày càng tự do hơn.

Các thị nữ và hạ nhân càng thấy vui vẻ hơn, bởi vì Giáo chủ trở nên vô cùng hào phóng, chỉ cần làm y vui vẻ, chắc chắn sẽ được thưởng hậu hĩnh.

*

Nhưng ngươi lại cảm thấy khó hiểu.

Dường như Giáo chủ mà ngươi thích, đã không còn là Giáo chủ trước kia nữa rồi.

* ( app truyện TᎽT )

Ngày đó Giáo chủ hết sức nổi giận.

Đại hiệp muốn cưới con gái của phú hào bậc nhất Giang Nam làm vợ.

Bọn họ vốn đã có hôn ước, nay ngày cưới sắp đến, đại hiệp bèn muốn tìm cớ rời khỏi Ma Giáo.

Đại hiệp là Võ Lâm Minh chủ, nguyện vọng của hắn là thống nhất giang hồ, chỉ khi cưới con gái của phú hào Giang Nam thì mới có đủ vốn liếng để xưng bá.

Hắn nói hắn muốn thống nhất giang hồ, chỉ như vậy mới có thể quang minh chính đại cưới Giáo chủ về nhà, không cần để ý đến ánh mắt của đám người chính đạo.

*

Ngươi đứng ngoài cửa nghe, cảm thấy thật trào phúng.

*

Giáo chủ vẫn để hắn đi.

Đêm đó y đã đập vỡ đồ sứ quý giá trong phòng, tiếng loảng xoảng không ngừng vang lên bên tai.

*

Y vẫn không gọi ngươi.

*

Ngươi cảm thấy Giáo chủ đã thay đổi.

*

Năm 17 tuổi Giáo chủ đã làm Giáo chủ, là người đã bò ra từ đống xác chết với ngươi.

Những năm qua đã cùng vượt qua bao nhiêu sóng gió, ngươi chưa từng thấy Giáo chủ mất tinh thần như vậy bao giờ.

Còn là vì một người nam nhân.

*

Ngươi thấy Giáo chủ đập phá mệt mỏi trong thư phòng, sau đó tức giận lên giường ngủ.

Suy đi nghĩ lại, ngươi vẫn ngồi trên xà nhà.

Ngươi là ám vệ của Giáo chủ, đại hiệp áo trắng đi rồi, ngươi vẫn phải bảo vệ Giáo chủ.

Đêm đó, Giáo chủ ngủ rất ngon giấc, không hề động đậy.

Ngươi lại thức cả đêm.

*

Ngươi phát hiện thánh vật của giáo biến mất.

Đó là một miếng ngọc đen hình tròn, lấy một ít mài thành bột rồi pha với nước uống là có thể tăng cường nội lực.

Ngươi nhớ trước đây Giáo chủ luôn thích lén cắt một ít để pha trà uống, uống no rồi lại bắt ngươi uống nốt phần còn lại. Nói nghe bùi tai là để không lãng phí.

*

Giáo chủ giấu nó trong một ngăn bí mật ở thư phòng.

Chỉ có ngươi và Giáo chủ biết bí mật này.

*

Giáo chủ đập phá một hồi trong thư phòng, hôm sau nhất định sẽ phái người đến dọn dẹp. Ngươi sợ ngọc đen bị người khác lấy đi, trước khi trời sáng đã lẻn vào thư phòng mở ngăn bí mật ra.

Bên trong trống rỗng.

Ngươi ngẩn người, nhưng lại nhớ mấy hôm nay Giáo chủ vốn không có dấu hiệu mở ngăn bí mật.

Vậy là ai?

*

Đại hiệp áo trắng một đi không trở lại.

Ngươi xem xét tình báo, biết được đại hiệp và thê tử sống vô cùng hòa thuận, phu thê gắn bó keo sơn.

Đại hiệp quả là kẻ phụ tình.

Ngươi lại cảm thấy vốn nên như vậy.

*

Giáo chủ vẫn không triệu kiến ngươi.

*

Đại hiệp đi rồi, Giáo chủ như mất đi ý nghĩa sống.

Ngày nào cũng buồn bã không vui, không còn siêng năng luyện công, cũng thờ ơ với chuyện trong giáo.

Sóng gió tranh quyền đoạt vị trong giáo nổi lên càng dữ dội.

*

Tiểu thần y đến tìm ngươi từ biệt.

- Ta đã chữa khỏi vết thương cho ngươi rồi, cũng nhận được thù lao đã hứa trước đây.

- Ta phải đi rồi, sau này có duyên gặp lại.

Tiểu thần y vẫy miếng ngọc đen trong tay với ngươi, mỉm cười rời đi.

Ngươi chợt hiểu ra điều gì đó.

*

Ngươi là sát thủ bò ra từ đống xác chết.

Việc tuyển chọn Giáo chủ Ma Giáo xưa nay vô cùng tàn khốc, mấy trăm đứa trẻ tàn sát lẫn nhau, kẻ sống sót cuối cùng chính là thiếu chủ.

Ngươi và Giáo chủ là hai đứa trẻ sống sót cuối cùng.

Xét về vũ lực, quả thực ngươi mạnh hơn Giáo chủ không ít.

Nhưng ưu thế của Giáo chủ không chỉ nằm ở vũ lực.

Giáo chủ rất thông minh, tự học được rất nhiều mưu kế. Chính sự thông minh này đã giúp y không lỗ mãng bị bao vây giết chết.

Mà dường như hộ pháp thẩm định cũng phát hiện ngươi không có tư chất làm Giáo chủ.

Thế là ngươi trở thành ám vệ của Giáo chủ.

Trái lại ngươi cảm thấy rất nhẹ nhõm.

*

Khi vừa nhậm chức, Giáo chủ chưa tạo được uy tín như bây giờ, Giáo chủ tiền nhiệm để lại cho y một mớ lộn xộn.

Giáo đồ tứ tán không ai quản lý, trưởng lão ngấm ngầm tranh quyền đoạt vị, chính đạo ngoài kia cũng rình rập chuẩn bị một cuộc đồ ma đại hội.

Khoảng thời gian đó ngươi đã giết không ít người thay Giáo chủ.

Mười mấy ngày đêm, kiếm của ngươi chưa từng ngừng lại, máu tươi văng khắp nơi, ngươi đã sớm chết lặng vì giết chóc.

Ngươi là con dao sắc bén nhất của Giáo chủ.

Ngươi tuyệt đối không được thẹn với cái danh này.

*

Sau trận sóng gió đó, đan điền của ngươi bị tổn hại, xương cốt đứt gãy, gần như trở thành kẻ tàn phế.

Giáo chủ bóp mặt ngươi thở dài.

Mấy ngày sau tiểu thần y đến Ma Giáo, không phụ lời khen diệu thủ hồi xuân, cứu ngươi trở về từ quỷ môn quan. Chỉ là vẫn phải điều dưỡng những ám thương trên người vài năm mới khỏi được.

Sau này tiểu thần y ở lại Ma Giáo luôn.

*

Ngươi lại trở về những ngày tháng trước kia.

*

Ở trên xà nhà, ở trên mái nhà, trong góc thư phòng.

Nhưng không hiểu sao, ngươi cảm thấy mình và Giáo chủ không thể quay lại như trước nữa.

Trực giác của ngươi luôn rất chuẩn xác.

*

Cuối cùng các trưởng lão vẫn không nhịn được nữa.

Sự thờ ơ bấy lâu nay của Giáo chủ đã khiến bọn họ ngửi thấy mùi bất thường, dù sao đám cáo già này chưa bao giờ yên phận.

Ngươi biết bọn họ cấu kết với đám chính đạo Võ Lâm Minh đến thảo phạt Giáo chủ.

Giáo chủ mà chết thì như rắn mất đầu, nếu bọn họ muốn đoạt quyền, chẳng khác nào lấy đồ trong túi.

Đương nhiên ngươi sẽ không dung túng chuyện này xảy ra.

*

Nhưng xưa nay Giáo chủ luôn có chủ kiến riêng, cho dù hành vi gần đây hết sức khác lạ thì cũng không đến lượt ngươi can thiệp.

Vậy nên ngươi đặt tình báo thu thập được vào kệ sách mà dạo này Giáo chủ thường xem, chỉ cần y lấy sách sẽ nhìn thấy.

*

Cuối cùng ngươi vẫn thất vọng.

*

Sau khi Giáo chủ nhìn thấy tình báo kia chỉ khẽ liếc qua vài lần, đại khái ngay cả nội dung bên trên cũng không xem kỹ, bèn chán nản nhét nó vào một quyển sách.

Ngươi xử lý tên sát thủ không biết do trưởng lão nào phái đến, quay đầu nhìn Giáo chủ hoàn toàn không hay biết gì.

*

Ngươi cảm thấy dường như Giáo chủ không chỉ thay đổi tính tình.

*

Đại hiệp áo trắng dẫn chính đạo đến thảo phạt rồi.

Cuối cùng Giáo chủ cũng tỉnh táo lại.

Ngươi nhíu mày nhìn y lựa từng bộ quần áo trong tủ đồ, cuối cùng chọn một bộ bạch sam có họa tiết đám mây.

Y vẫn không hề chú ý đến ngươi.

Từ sau khi Giáo chủ trở về, dường như y đã hoàn toàn quên mất ngươi.

Ngươi vuốt ve chuôi kiếm, lặng lẽ đi theo sau Giáo chủ.

*

Lần này đại hiệp đến đương nhiên không phải để nối lại tình xưa.

Ngươi cảm thấy dựa vào tài trí của Giáo chủ, chuyện mà ngươi còn hiểu rõ thì không thể nào y lại không biết.

Nhưng dường như Giáo chủ thật sự cho rằng đại hiệp đến tìm y.

Đại hiệp hẹn gặp riêng y.

Giáo chủ trông có vẻ rất vui.

*

Ngươi càng nhìn càng thấy không đúng.

*

Ngươi cảm thấy Giáo chủ không phải như vậy.

*

Không có thời gian để suy nghĩ, ngươi đi theo Giáo chủ đến điểm hẹn.

Đó là một khu rừng rậm, muốn giấu người rất dễ dàng.

Ngươi nhìn xung quanh, phát hiện có không ít cao thủ ẩn nấp trong bụi cỏ và bóng cây.

*

Ngươi thầm kêu không ổn.

*

Quả nhiên khi Giáo chủ đến, còn chưa kịp mở miệng chất vấn đại hiệp áo trắng, những người mai phục trong rừng rậm đồng loạt xông ra, bao vây Giáo chủ thành một vòng tròn.

- Ha ha! Đường đường là Giáo chủ Ma Giáo mà lại dễ bị lừa như thế! Lần này ngươi mọc cánh cũng khó thoát!

Ngươi thấy tên cầm đầu là một gã nam nhân trung niên cầm kiếm đắc ý gào lên với Giáo chủ.

- Con dao của ngươi đâu? Nghe nói bị ngươi phái đi Nam Cương rồi! Ha ha ha, trái lại ta muốn xem nếu không có tên chó điên kia, ngươi sẽ chống đỡ được bao lâu!

Ngươi chợt nhận ra khoảng thời gian này mình ẩn nấp quá kỹ, ngoại trừ tiểu thần y ra không ai phát hiện ngươi đã trở về.

*

Ngươi nhảy xuống từ trên cây, đánh văng thanh kiếm trong tay gã đàn ông trung niên.

Ngươi mơ hồ nghe Giáo chủ khẽ lẩm bẩm một tiếng, con dao?

Ngươi quay đầu lại, nhìn thấy sự xa lạ trong mắt Giáo chủ.

Sự xa lạ này khiến ngươi lần đầu cảm thấy sợ hãi.

Sự thật đẫm máu đã sớm bày ra trước mắt.

Chỉ là ngươi vẫn luôn không dám vạch trần nó.

*

- Thuộc hạ là lưỡi dao sắc bén dưới tay Giáo chủ.

- Đời này, thuộc hạ nguyện đi theo Giáo chủ.

*

Ngươi rút kiếm ra, đó là Trầm Uyên mà Giáo chủ tự tay ban cho ngươi, một thanh bảo kiếm, chém sắt như chém bùn.

Dây tua kiếm do tự tay y bện, không đẹp mắt lắm, nhưng ngươi không nỡ vứt.

*

- Ngươi là... ai...?

*

Giáo chủ được ngươi bảo vệ sau lưng, giữa ánh đao bóng kiếm, y không hề bị thương chút nào.

*

Lần này chính đạo phái đến e rằng đều là cao thủ hàng đầu.

Ngươi dần cảm thấy đuối sức.

*

- Thuộc hạ là ám vệ của Giáo chủ. 

Ngươi quay đầu lại mỉm cười với y, không hề bất ngờ khi thấy vẻ sững sờ vì cái đẹp trong mắt y.

*

Trước đây ngươi chưa bao giờ cười.

Giáo chủ thường véo má ngươi để nặn ra một nụ cười.

- Ngươi mà cười lên chắc chắn sẽ đẹp lắm.

Ngươi cố gắng nhếch khóe miệng, nhưng chỉ trông có vẻ cứng đờ.

- Hầy... Đầu Gỗ.

*

Bỗng nhiên ngươi bắt đầu hoài niệm.

*

Đáng tiếc.

*

Ngươi kích nổ một quả Lôi Chấn Tử, che chở Giáo chủ bên dưới.

- Thuộc hạ muốn, nghe Giáo chủ gọi tiếng, Đầu Gỗ thêm lần nữa.

Ngươi nói.

Tiếp theo là một tiếng nổ kinh thiên động địa.

*

Ầm ĩ tan biến.

*

- ... Đầu Gỗ? 

*

Giáo chủ cẩn thận gọi một tiếng.

*

Nhưng ngươi đã không còn phản ứng.

*

Y đẩy ra, ngươi mềm nhũn ngã xuống, trên lưng máu thịt be bét.

*

Giáo chủ thăm dò hơi thở của ngươi, khẽ giật mình thốt lên.

*

Ngươi đã chết.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play