Phải chăng trời đang mưa?
Ý thức Từ Nhân dần tụ lại, nàng cảm nhận được trên mặt có chút ẩm ướt, thi thoảng lại có giọt nước rơi xuống.
Nàng theo bản năng đưa tay lên lau mặt, đầu ngón tay vô tình chạm phải miệng, hử, sao lại mặn thế này?
“Tứ tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ... Hu hu...”
Từ Nhân mở mắt, trước mặt là một khuôn mặt đẫm lệ.
Chủ nhân của khuôn mặt ấy là một tiểu nam hài chừng năm sáu tuổi, mặc trên người bộ y phục gấm vóc cổ trang quý phái, đang tựa vào người nàng mà khóc nức nở.
Thấy nàng mở mắt, hắn bỗng ngừng nấc, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, một lát sau mới ngậm miệng lại, vui mừng reo lên: “Tứ tỷ tỷ tỉnh rồi! Tứ tỷ tỷ tỉnh rồi!”
Vài nha hoàn nối đuôi nhau tiến vào, kẻ bưng chậu đồng, người bê khay y phục, người bê hộp đựng thức ăn, ai nấy đều vui mừng khôn xiết: “Cô nương rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”
Từ Nhân khẽ day thái dương.
Hệ thống vẫn chưa online, nhưng đã rút hết cảm xúc của nàng ở tiểu thế giới trước.
Hồi tưởng lại tất cả, tựa như đang lật giở một quyển tiểu thuyết đã đọc qua, khi nàng rời đi cũng là lúc câu chuyện khép lại.
Đồng thời, cốt truyện và thiết lập nhân vật của thế giới này cũng hiện lên trong tâm trí nàng - lại là một quyển tiểu thuyết nàng từng đọc, hơn nữa còn là một quyển tiểu thuyết cổ đại cẩu huyết đến mức khiến người ta phải lắc đầu ngán ngẩm.
Lúc trước khi đọc, nàng đã viết đến ba bài bình luận dài dằng dặc để trút giận lên đầu nữ phụ tác tinh kia.
Nếu biết trước có ngày mình sẽ xuyên vào người nữ phụ này, nàng nhất định sẽ không bao giờ viết ba bài bình luận kia nữa. Lúc mắng chửi thì sảng khoái lắm, đến khi xuyên sách rồi thì chỉ có nước tự thiêu cho rồi!
Nói đi cũng phải nói lại, nguyên chủ quả thực rất giỏi gây chuyện thị phi.
Là thứ nữ của phủ tể tướng, ả ta lại không biết xấu hổ mà bám riết lấy Đại hoàng tử. Trong những gia đình quan lại dưới trướng thiên tử, có lẽ chẳng còn ai không biết thứ nữ phủ tể tướng một lòng say đắm Đại hoàng tử.
Thế nhưng, khi Thái tử bị phế, Đại hoàng tử thuận thế lên ngôi Thái tử, đồng thời được Hoàng đế ban hôn với con gái Thái sư, không hiểu sao đầu óc nguyên chủ lại nảy ra một ý tưởng "tuyệt diệu", cố tình tạo ra lời đồn ả ta và phế Thái tử có tư tình.
Mục đích thì ai cũng rõ: Khiến Đại hoàng tử ghen tuông.
Nhưng Đại hoàng tử có ghen hay không thì nàng không rõ, chỉ biết Hoàng đế đang muốn tìm cớ để hạ bệ Từ tể tướng, nay có cơ hội, người đương nhiên sẽ không bỏ qua, thuận thế hạ chỉ ban hôn nguyên chủ cho Cẩn Nam vương (phế Thái tử), để ả ta đến đất phong thành thân.
Nguyên chủ nghe xong thì chết sững, ả ta mới không muốn gả cho tên phế Thái tử kia, cả triều đình đều không coi trọng hắn, gả cho hắn thì có tương lai gì chứ?
Ả ta chỉ muốn Đại hoàng tử ghen tuông mà thôi, muốn hắn dỗ dành mình, sau đó xin Hoàng đế sắc phong ả ta làm trắc phi.
Nhưng thánh chỉ đã ban, ai dám kháng chỉ? Ít nhất thì cả phủ tể tướng mấy trăm nhân khẩu không ai gánh vác nổi tội danh này.
Tuy Cẩn Nam vương không còn là Thái tử cao quý, quyền khuynh thiên hạ nữa, nhưng hắn cũng không bị Hoàng thất ghẻ lạnh.
Tuy bị phế truất ngôi vị Thái tử, nhưng hắn vẫn được ban tước vị Cẩn Nam vương, đất phong Nam Man, thân phận vẫn cao hơn rất nhiều người trong Hoàng tộc.
Tuy đất phong có xa xôi, nghèo nàn hơn một chút, hơn nữa cả đời không có thánh chỉ thì không được rời khỏi đất phong, nhưng nghĩ theo hướng tích cực, ở nơi xa xôi như vậy, cho dù có gây ra chút chuyện gì cũng sẽ không bị người ta tâu lên Hoàng đế.
Từ tể tướng suy đi tính lại, cuối cùng cũng đành chấp nhận. Không chấp nhận thì biết làm sao, thánh chỉ đã ban xuống, hậu quả kháng chỉ không phải là thứ mà ông ta có thể gánh vác nổi.
Vì vậy, nguyên chủ bị Từ tể tướng cấm túc, cho đến ngày lên đường cũng không được phép bước chân ra khỏi khuê phòng nửa bước.
Nhưng nguyên chủ là nữ phụ tác tinh cơ mà, ả ta làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ quậy phá, ả ta còn muốn trốn khỏi phủ để đi tìm Đại hoàng tử, cuối cùng bị Từ phu nhân tức giận cho uống Nhuyễn cân tán, cả người bủn rủn cho đến ngày lên đường.
Ngày xuất phát, Từ phu nhân không cho nguyên chủ uống Nhuyễn cân tán nữa, nhưng lại phái ma ma đi theo canh giữ, khiến ả ta không có cơ hội chạy trốn.