"Vậy chúng ta ngoắc tay." Từ Nhân dạy hắn ngoắc tay: “Ngoắc tay thề một trăm năm không thay đổi, ai thay đổi là cún con!”

Dỗ dành đệ đệ xong, Từ Nhân cũng phải lên xe ngựa.

Đoàn người của Cẩn Nam Vương đã chuẩn bị lên đường từ sớm, chỉ còn chờ nàng.

"Tứ tỷ tỷ..." Tiểu Chính Thái được thị vệ ôm lên xe ngựa, thò đầu ra gọi: “Đệ sẽ nhớ tỷ!”

"Nhớ tỷ thì đến thăm tỷ." Từ Nhân cười đáp.

Tiểu Chính Thái bỗng chốc cứng đờ người.

Từ Nhân cười ha ha, phất tay với hắn: “Tạm biệt đệ, về nhà luyện tập ná cao su cho tốt, nhưng không được bắt nạt người khác đâu đấy, còn nữa, phải nghe lời phụ thân.”

Chuyến đi này xa xôi vạn dặm, chẳng biết khi còn sống có cơ hội gặp lại phụ thân hay không.

Bất quá, chỉ cần bản thân bình an vô sự, không gây thêm chuyện thị phi, phủ Tể tướng hẳn là sẽ không gặp đại nạn đâu nhỉ?

Hoàng đế lão nhi cho dù có kiêng kỵ thế nào, cũng phải lấy đại cục làm trọng, không thể tìm cớ gây chuyện được.

Xe ngựa một đường xuôi nam, đi suốt năm ngày, dừng lại nghỉ ngơi hai hôm ở một tòa thành trấn khá lớn.

Không chỉ có đám nha hoàn vui mừng phấn khởi, ngay cả Từ Nhân cũng muốn reo hò một tiếng, nàng nhớ cảm giác đặt chân trên đất liền quá rồi.

Muốn bổ sung vật tư đương nhiên phải đi dạo phố.

Từ Nhân bảo Phùng ma ma mang theo đủ ngân lượng, bản thân nàng thì chuẩn bị mua sắm.

Gia vị, đồ khô, đặc sản địa phương... hễ thứ gì tốt đều mua hết.

Sau khi đi dạo một vòng, nàng mới biết giá gia vị thời này đắt đến mức nào.

Đặc biệt là nước tương, vậy mà lại làm từ thịt tươi, nguyên lý cũng giống như nước mắm.

Dân chúng bình thường căn bản không mua nổi, thảo nào tiệm bán gia vị đều là do hoàng thương mở, người thường nào kinh doanh nổi chứ.

Muối là loại muối thô vàng vàng, đường là đường phèn nâu nâu, viên nào viên nấy to bằng nắm tay. Lúc mua, chủ tiệm còn hỏi nàng có muốn giã nhỏ ra không.

Lương thực thì nàng không mua ở đây, vì lương thực Nam Bắc cũng không khác biệt lắm, nàng dự định trước khi rời khỏi Phù Dung quận sẽ mua một chuyến lớn.

Người phía dưới không biết suy nghĩ trong lòng nàng, nếu biết, chắc chắn sẽ kêu trời than đất:

Tiểu thư! Người đây là đang vung tay quá trán đấy ạ! Một ngàn lượng bạc trắng đều tiêu hết rồi, hiện tại đang xài đến ngân phiếu đấy.

Trời ơi, mua nhiều gia vị, tương, đồ khô như vậy để làm gì chứ, chúng nô tỳ cũng không dám hỏi, cũng không dám nói, chỉ biết cắm đầu vác bao tải mà đi theo thôi.

Cứ như vậy, mỗi khi đến một thành trấn phồn hoa nào đó để nghỉ ngơi, Từ Nhân đều tranh thủ đi dạo phố mua sắm.

Lúc đến địa phận Phù Dung quận, tính cả chi phí mua sắm từ lúc rời khỏi kinh thành, tổng cộng đã tiêu hết hai ngàn lượng.

Phùng ma ma khuyên can thế nào cũng không được, tức đến mức sắp trợn trắng mắt.

Từ Nhân bèn nói với bà, bạc là vật ngoài thân, còn vật tư... tuy rằng cũng là vật ngoài thân, nhưng sau này muốn sinh sống ở Nam Man, chắc chắn vật tư sẽ hữu dụng hơn bạc, đúng không?

Phùng ma ma: “...”

Bà còn có thể nói gì đây?

"Bẩm Vương gia, phủ đệ ở Nam Man đã được sắp xếp ổn thỏa." Yến Thất tiến vào bẩm báo.

Yến Khác Cẩn đặt bút xuống, xoa xoa mi tâm: “Phản ứng của các vị quận thủ thế nào?”

Yến Thất do dự một chút, rồi bẩm báo:

"Hai quận Kiềm Trung, Bách Hoa tỏ ra rất vui mừng, còn phái người đưa lễ vật đến; quận Bách Quế thì khá im hơi lặng tiếng; còn hai quận Bách Việt, Mân Việt vì giàu có hơn ba quận còn lại, mấy năm nay càng ngày càng quá phận…

Vương gia, hay là để thuộc hạ xử lý bọn chúng luôn đi! Dù sao thì trời cao hoàng đế xa, khâm sai đại nhân cũng hiếm khi đến đây, có đến thì cũng chỉ quan tâm đến thuế má mà thôi."

Nhiệm kỳ quận thủ là ba năm, vị quận thủ hiện tại nhậm chức từ năm ngoái, thấy Vương gia thất thế bèn sinh lòng khinh mạn, không chỉ buông lời bất kính, mà còn lén lút giở trò, mượn danh nghĩa của Vương gia để tăng thuế bóc lột dân chúng, vơ vét của cải. Hắn ta thật sự cho rằng Vương gia không biết gì sao?

Theo hắn thấy, chi bằng thay hết bằng người của mình, dù sao thì trong vòng hai năm tới, tin tức cũng không thể truyền đến kinh thành.

Hắn tin tưởng Vương gia nhà mình, tuyệt đối sẽ không bị vây khốn ở Nam Man.

Hai năm sau, dù là phụng chỉ hồi kinh hay là tự mình đánh về, tóm lại nhất định sẽ trở về, đoạt lại những gì thuộc về mình.

Yến Khác Cẩn khẽ hừ một tiếng: “Thôi vậy, vừa đến nên khiêm tốn một chút, tránh trúng bẫy của người khác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play