Ngoài lời nói hoa mỹ, còn có một tầng ý tứ chưa nói ra: Trị an trong quyền quản lý tốt rồi, đi theo sau Cẩn Nam Vương kiếm chút công lao, ba năm sau tranh thủ đổi một quận giàu có hơn, như vậy càng hoàn mỹ hơn!
Quận thủ Bách Quế vuốt râu, bất đắc dĩ cười cười, không nói gì.
Suy nghĩ của hắn và hai vị đồng liêu này lại khác nhau.
Hắn vừa hy vọng Cẩn Nam Vương đến có thể diệt trừ Lưu Thành, Vương Chí Hải tham lam, vừa lo lắng Cẩn Nam Vương sẽ cấu kết với hai tên kia làm chuyện xấu.
Trước kia yêu quý bách tính thì đã sao? Hiện giờ chẳng qua chỉ là một phế thái tử bị thất sủng, bị hoàng đế đày đến vùng đất cằn cỗi Nam Man này, còn có thể tiến thêm một bước nào nữa sao?
Chênh lệch như vậy, ai mà chịu đựng nổi?
Hắn đoán trong lòng Cẩn Nam Vương khó tránh khỏi có ý trả thù, nhưng không có thánh chỉ thì không được rời khỏi đất phong, có thể trả thù ngoài bách tính Nam Man ra thì còn có thể là ai?
Tóm lại, năm vị quận thủ đều có suy nghĩ riêng trong lòng.
Cùng lúc đó, đoàn xe của Cẩn Nam vương phủ rốt cuộc cũng tiến vào địa phận Bách Quế quận trước khi trời tối, tìm một thôn nhỏ tên là Vân Sơn trại để nghỉ chân.
Nhà cửa nơi này đều là nhà trúc.
Từ Nhân trước kia chưa từng ở nhà trúc, nàng thấy rất mới lạ.
Thời đại này không có thủy tinh, dịch trạm trước đó nàng từng ở, cửa sổ đều dùng giấy thô ố vàng để dán, nhà dân dưới chân núi Quái và nhà trúc trước mắt, đều dùng rèm, rèm cỏ hoặc rèm trúc được đan bằng tay.
Có lẽ là do Nam Man ẩm ướt, cửa sổ dán giấy dễ bị ẩm mốc.
Đương nhiên, cũng không loại trừ giá giấy quá đắt, bách tính địa phương ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, tự nhiên không dùng nổi.
Từ Nhân vuốt cằm, nàng có công thức làm thủy tinh, thời còn làm nông nữ, nàng còn ẩn danh dâng lên cho hoàng đế đương triều.
Chỉ có điều hoàng đế Yến Hoa có vẻ không được tốt lắm.
Hoàng hậu trước mất chưa đầy một năm, hắn đã phong cho mẫu thân của Đại hoàng tử, cũng chính là quý phi được sủng ái, lên làm kế hoàng hậu.
Nếu lúc đó thái tử không được lòng dân, lại có chiến công hiển hách, nói không chừng mười năm trước đã bị phế truất rồi.
Hiện giờ tuy rằng hắn vẫn còn có phong hào, đất phong, đó là do chiến công lừng lẫy mà hắn tích góp được trong nhiều năm qua, khiến hoàng đế không tìm ra lý do gì để có thể tước đoạt hết tất cả của hắn.
Dù sao Cẩn Nam Vương cũng là phu quân trên danh nghĩa của nàng, hoàng đế đối xử với hắn như vậy, nếu nàng còn dâng công thức làm thủy tinh lên, chẳng khác nào bị người ta tát má trái một cái, còn đưa má phải cho người ta tát tiếp sao?
Chi bằng tìm cơ hội đưa cho Cẩn Nam Vương, khỏi phải nước trong lại chảy ruộng ngoài.
Từ Nhân vừa suy nghĩ, vừa dựa vào cửa sổ ngắm cảnh chiều tà bên ngoài nhà trúc. Phía sau dãy nhà là rừng trúc bạt ngàn, nhìn về phía bắc, vẫn là dãy núi Nam Lĩnh trùng điệp, kéo dài hơn so với Bách Việt quận.
Rừng trúc này giống như một bức bình phong tự nhiên, ngăn cách chướng khí lan tràn trong núi Nam Lĩnh.
"Có phải bởi vì cách xa núi Quái, nên khí sắc của người dân nơi này tương đối tốt hơn một chút không? Bởi vì họ ít sợ hãi hơn?" Từ Nhân hỏi Phùng ma ma.
Phùng ma ma muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì ma ma cứ nói thẳng.”
"Lão nô cũng chỉ nghe nói thôi." Phùng ma ma ghé sát vào tai Từ Nhân, nói cho nàng nghe tin tức mà bà nghe được từ thị vệ: “Nghe nói thuế má ở Bách Việt quận cao hơn so với các quận khác, cuộc sống của người dân cũng khó khăn hơn so với các quận khác.”
Từ Nhân kinh ngạc: “Chẳng phải thuế má đều thống nhất sao?”
“Lão nô cũng chỉ nghe nói thôi.”
Từ Nhân trầm ngâm: “Ngay cả ma ma cũng nghe nói, chắc hẳn Cẩn Nam Vương cũng có nghe qua, không biết hắn phản ứng thế nào. Có lẽ lúc này hắn đang tìm người địa phương hỏi thăm tình hình thuế má cũng nên...”
Yến Khác Cẩn quả nhiên như Từ Nhân đoán, hắn đang ở trong doanh trướng triệu kiến trại chủ của Vân Sơn trại.
Trại chủ không biết thân phận của Yến Khác Cẩn, chỉ biết là quý nhân đến từ Trung Nguyên, muốn đến phủ thành Bách Quế quận, nghe hắn hỏi về tình hình của Bách Quế quận, liền đem những gì mình biết ra nói hết.
Chờ trại chủ rời đi, Yến Thất nói ra suy nghĩ của mình: “Nghe vậy, quận thủ Bách Quế quận có vẻ là một người không tệ.”