Từ Nhân ngẩn người, đặc sản bản địa nhưng chưa được khai thác tiềm năng thương mại? Vậy món bún gạo mà nàng đã ăn hai ngày nay có được tính không?
【 Đinh! Tìm được món ăn đặc sắc của Bách Quế —— Bún gạo, thưởng 100 điểm năng lượng 】
Từ Nhân vui mừng, như vậy cũng được sao?
Vậy thì quá dễ dàng rồi.
Trên đường phố phủ thành chắc chắn có rất nhiều món ăn vặt, đặc sản bản địa, nhưng do giao thông không thuận tiện, hoặc khó bảo quản nên vẫn chưa thể trở thành hàng hóa được vận chuyển ra khỏi Nam Man.
Cho nên Trung Nguyên và Bắc Địch đều nghĩ Nam Man nghèo đến mức không có gì, người Nam Man nghèo khổ, cơm không đủ no, chỉ có thể ăn thịt sống, uống máu động vật. Hiểu lầm đều là do như vậy mà ra.
Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn là hiểu lầm, nghèo là thật, quanh năm suốt tháng không có đủ ăn cũng là thật, nguyên nhân một phần là do thuế má, một phần là do giống cây trồng không phù hợp, dẫn đến năng suất thấp.
Nhưng mà, chuyện thuế má không tới lượt Từ Nhân xen vào, đã có Vương gia lo liệu rồi.
Hẳn là hắn sẽ không trơ mắt nhìn bách tính trong vùng đất của mình phải chịu cảnh cơm không đủ no áo không đủ mặc.
Còn vấn đề giống cây trồng không phải một sớm một chiều có thể giải quyết được, cần phải có thời gian.
Hiện tại trong tay nàng đã có năm sáu loại giống lúa hạt to mẩy, năm nay sẽ trồng thử nghiệm trong ruộng, xem loại nào thích hợp nhất với thổ nhưỡng ở đây rồi mới phổ biến rộng rãi.
Còn khoai tây, phải tìm cơ hội lấy ra.
Nếu nói khoai lang là đại diện cho cây trồng năng suất cao ở phương Bắc, thì khoai tây chính là cây trồng năng suất cao của phương Nam. Có khoai tây, ít nhất có thể giúp cho bách tính no bụng.
Mang theo nhiệm vụ tìm đủ mười loại đặc sản mà người dân địa phương đều biết nhưng chưa từng được đưa ra khỏi Nam Man, Từ Nhân cùng Phùng ma ma và Xuân Lan hào hứng đi dạo phố.
Tòa nhà kia cách đó hai con phố, không cần đi xe ngựa, vừa đi vừa ngắm cảnh là được.
Tuy Nam Man nghèo, nhưng đường phố ở phủ thành vẫn rất nhộn nhịp. Có lẽ vì phiên chợ sáng vẫn chưa tan, người mua kẻ bán tấp nập.
Người mua rất đông, người bán cũng không ít. Người thì gánh hàng rong bán đồ ăn vặt, người thì rao bán quả rừng, dược liệu đào được trên núi.
Từ Nhân hào hứng đi dạo, nhìn thấy gì mới lạ đều mua.
Có những thứ rất rẻ, một văn tiền một nắm, hai văn tiền một túi…
Những loại dược liệu như sâm rừng tuy hơi đắt một chút, nhưng so với giá cả trong kinh thành thì vẫn rất rẻ.
Ngay cả Phùng ma ma nhìn thấy cũng không khỏi động lòng, ngồi xuống chọn một túi lớn quả la hán, hai củ nhân sâm mười năm tuổi, một tai nấm linh chi ít nhất ba mươi năm tuổi, muốn gửi về kinh thành cho con trai.
Nhưng nghĩ đến việc vận chuyển một chuyến mất đến hai tháng, biến động khó lường, bà đành phải bỏ ý định. Nhưng cuối cùng vẫn mua, dù sao giữ lại dùng cũng không thiệt.
Từ Nhân thì càng không cần phải nói, bất kể là dược liệu, hàng rừng, hay là những món ăn, vật dụng mà nàng chưa từng thấy trên đường đến Nam Man, nàng đều mua hết.
Mãi đến khi nha hoàn và thị vệ đều xách không nổi nữa, nàng mới tiếc nuối dừng lại.
Trên đường đến tòa nhà, Từ Nhân nghe thấy hệ thống liên tục vang lên mấy tiếng "Đinh", nàng khẽ cong môi cười.
Chỉ trong chốc lát, 900 điểm năng lượng đã được cộng vào tài khoản.
Tuy rằng vẫn còn thiếu một loại đặc sản nữa mới có thể nhận được kỹ năng ngẫu nhiên, nhưng nàng cũng không vội.
Mới đi dạo có hai con phố đã tìm được chín loại rồi, nàng không tin cả phủ thành rộng lớn như vậy mà không tìm được loại thứ mười.
“Có ai muốn mua hòn đá này không? Hòn đá màu đỏ rất đẹp, bán rẻ đây!”
Lúc sắp đến tòa nhà, Từ Nhân nhìn thấy một cậu bé da đen nhẻm, gầy gò đang ngồi bán hàng ở đầu ngõ.
Có lẽ vì thấy không ai hỏi mua, nên giọng cậu bé có vẻ uể oải.
Từ Nhân tùy ý liếc mắt nhìn, bước chân khựng lại.
Đó là một hòn đá màu đỏ sẫm?
Không, đây không phải là đá!
Trước kia khi làm thí nghiệm vật lý, Từ Nhân đã từng tiếp xúc với quặng sắt, nó giống hệt như vậy.
Từ Nhân bước nhanh đến gần, cầm lên tay ước lượng, lại nhìn màu sắc, tám chín phần mười là quặng sắt.
Cậu bé thấy có người hỏi mua, trong lòng vừa mừng vừa lo, đứng dậy nói:
“Vị tiểu thư này muốn mua sao? Nó rất đẹp, lại cứng nữa, chỗ nhọn nhọn này có thể dùng làm dao, nếu không phải cha ta bị bệnh cần tiền, ta cũng không nỡ bán...”
“Bán đồ sao không ra chợ mà bán?”