Nhưng chính sách miễn thuế không thể tùy tiện ban hành, chi bằng tịch thu toàn bộ phủ đệ của hai tên kia, sung công của cải, dùng để bù vào tiền thuế cho bách tính, để cho hai quận này có thời gian thở dốc.
Chỉ là hắn không nói rõ hai tòa phủ đệ kia có tới hơn hai mươi vạn lượng bạc, nếu Hoàng đế biết được con số khổng lồ như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng đến chết mất. Ngần ấy bạc, nếu được đưa vào quốc khố thì tốt biết mấy.
Thời này tuy chưa có câu nói "Ba năm làm quan thanh liêm, bổng lộc cũng được mười vạn bông tuyết bạc ", nhưng cho dù có thì cũng chẳng có gì là lạ.
Hai tên kia nhậm chức chưa được bao lâu, Nam Man vốn là vùng đất nghèo nàn, vậy mà chúng có thể vơ vét được tới hai mươi vạn lượng bạc trắng, nếu như điều chúng đến những nơi giàu có phồn hoa, để chúng nhậm chức đủ ba năm, không biết chừng sẽ vơ vét được bao nhiêu của cải của dân chúng.
Chẳng trách bách tính trong vùng ai cũng tiều tụy như nạn dân, quan phụ mẫu như vậy, thử hỏi bách tính làm sao sống yên ổn được?
Xử lý xong hai việc này, Yến Khác Cẩn cảm thấy toàn thân thoải mái, lại được cùng Vương phi dùng bữa, chắc chắn hôm nay hắn có thể ăn thêm được hai bát cơm.
“Có người chuẩn bị hồi kinh, nàng có muốn gửi thư cho nhạc phụ không?”
“Trên đường đi có an toàn không?”
“Bảo đảm sẽ đưa đến tận tay nhạc phụ.”
"Vậy được, ta ăn cơm xong sẽ viết." Từ Nhân gật đầu.
Gửi một bức thư nhắc nhở phụ thân một chút cũng tốt, dù sao gần vua như gần cọp, quá lộ liễu sẽ dễ bị nhắm đến.
Nghĩ xong, Từ Nhân đưa khăn tay cho hắn, sau đó không còn để ý đến hắn nữa.
Bữa trưa rất thịnh soạn, toàn là món ăn sở trường của đầu bếp, nàng ăn rất ngon miệng.
Phùng ma ma đứng sau nàng ho khan vài tiếng, nàng ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Ma ma, người bị đau họng sao?”
Phùng ma ma: “...”
Yến Khác Cẩn khẽ cười, phất tay, ý bảo đám hạ nhân lui xuống, không cần hầu hạ nữa.
Trải qua một đêm "giao lưu tâm tình", Yến Khác Cẩn phát hiện ra Vương phi nhà mình có rất nhiều suy nghĩ thú vị.
Tiền đề là đừng chọc giận nàng.
“Chờ qua khoảng thời gian này, ta sẽ cùng nàng đi dạo một vòng. Không phải nàng muốn đến Nam Bộ một chuyến sao? Hay là chúng ta đến Ung huyện trước?”
Từ Nhân biết Ung huyện chính là Nam Ninh.
Nàng quay đầu nhìn hắn: “Chẳng phải chàng rất bận sao?”
Mỏ sắt đang được khai thác khẩn trương, việc quan trọng như vậy, chẳng lẽ không cần hắn tự mình giám sát sao?
"Chính vì vậy mới phải chờ qua khoảng thời gian này, chẳng lẽ Vương phi không đợi ta được sao?" Yến Khác Cẩn gắp một miếng cá hấp rượu cho nàng, ánh mắt mang theo ý cười nhìn nàng.
Từ Nhân cụp mắt, hàng mi dài khẽ run: “Kỳ thực khoảng thời gian này ta cũng rất bận, ít nhất phải chờ đến khi kết thúc vụ xuân mới rảnh.”
“Vậy chúng ta sẽ khởi hành vào đầu tháng tư.”
Kết quả, đầu tháng tư bọn họ vẫn chưa thể khởi hành.
Trong lúc khai thác mỏ sắt, người ta phát hiện ra mỏ đá vôi đi kèm.
Hôm đó, sau khi từ khu mỏ trở về, lúc dùng bữa cùng nàng, Yến Khác Cẩn không nhịn được mà thở dài: “Giá như toàn bộ đều là đá giác thạch thì tốt biết mấy, tự nhiên lại lãng phí mất một ngọn núi nhỏ.”
Hắn tiếc nuối đến mức bữa tối hôm đó ăn ít hơn mọi ngày một nửa.
Nghe hắn miêu tả loại đá màu xanh pha trắng, rất dễ vỡ vụn, trong lòng Từ Nhân bỗng khẽ động: Chẳng lẽ là đá vôi?
Đá vôi là một trong những loại quặng đi kèm với quặng sắt.
Vì vậy, ngày hôm sau, nàng bèn đi theo xe ngựa của hắn đến khu mỏ, sau khi xác nhận đó là đá vôi, nàng vui mừng khôn xiết.
Đây chính là thứ tốt!
Đá vôi có thể dùng để chế tạo xi măng, đá vôi sau khi nung lên, mang đi tôi sẽ trở thành vôi bột.
Công dụng của vôi bột rất đa dạng, thường được dùng làm vật liệu xây dựng, ngoài ra còn có thể dùng để sát trùng, bôi vôi bột lên thân cây có thể phòng trừ sâu bệnh.
Nàng không chút do dự, dùng 500 điểm tích lũy để đổi lấy công thức chế tạo xi măng từ hệ thống.
Để chế tạo xi măng, ngoài đá vôi ra, còn cần có đất sét, cát thạch anh, bột quặng sắt…
Đất sét tương đối dễ tìm.
Tuy nhiên, chất lượng đất sét cũng có loại tốt loại xấu, trong lúc phái người đi đào đất sét ở ven sông, chân núi, Từ Nhân vô tình phát hiện ra một ngọn núi được hình thành từ đất cao lanh.
Đất cao lanh chính là đất sét trắng, là loại đất sét có công dụng rộng rãi nhất, sau khi nung lên sẽ tạo thành đồ sứ có chất lượng tốt nhất.