Đồng thời, còn muốn dọn đường cho nhi tử của kế hoàng hậu, những người nắm giữ trọng quyền trong triều đều sẽ bị hoàng đế thay thế bằng cánh chim của tân Thái tử.
Tân Thái tử bất tài vô dụng, lại còn hoang dâm vô độ, kiêu ngạo tự đại, đi theo một vị vua như vậy, kết cục như thế nào, mong phụ thân hãy tự mình suy xét cho thấu đáo…
“...”
Từ tể tướng ngồi trong thư phòng suốt một đêm, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng mới thở dài một hơi.
Hắn châm nến lên, cẩn thận xem lại nội dung trong thư một lần nữa rồi đốt đi, sau đó tự mình mài mực, viết hai phong thư.
Cũng giống như phong thư mà Yến Khác Cẩn đưa đến, một lớn một nhỏ lồng vào nhau.
Đến trưa hôm đó, lấy cớ quan tâm thứ nữ, hắn chuẩn bị một xe ngựa chất đầy đồ dùng hàng ngày, đưa đến khách điếm mà Yến Ngũ đang ở.
Nữ nhi gả xa, người làm cha lo lắng là chuyện thường tình, nếu không quan tâm mới khiến người ta nghi ngờ.
Sau khi đưa thư và đồ cho Yến Ngũ, Từ tể tướng trở về phủ, cho người lui xuống, sau đó kể hết mọi chuyện cho phu nhân.
Sau đó, phu nhân bắt đầu âm thầm bán đi những trang trại, ruộng vườn không đáng chú ý, mua đất ở hai quận Phù Dung và Lâm Hải.
Vài gian hàng lớn và trang trại suối nước nóng vẫn giữ lại, nhưng số bạc kiếm được đều không chất thành hòm như trước kia nữa, mà phân tán ra khắp nơi để mua đất đai, ruộng vườn.
Một phần đổi thành ngân phiếu, để Yến Ngũ mang đến Nam Man.
Nơi khỉ ho cò gáy Nam Man thì có ngày tốt đẹp gì chứ, đưa cho nha đầu kia một ít bạc, xem như là báo đáp công lao nhắc nhở của nàng ta vậy.
Những chuyện này, Từ Nhân không hề hay biết, càng không biết cha nàng ta sau khi xem xong bức thư, đã xác nhận được suy đoán trong lòng, bắt đầu thu liễm bản thân, chuẩn bị lui về ở ẩn.
Nhìn thấy xấp ngân phiếu và thư mà Yến Ngũ vội vàng mang về, nàng có chút ngơ ngác.
Năm vạn lượng?
Còn nhiều hơn cả số bạc hồi môn của nàng nữa!
Lão già kia muốn làm gì thế này? Chia gia sản trước ư? ha ha ha!
Nhìn lại bức thư, một đoạn viết về cuộc sống thường ngày ở nhà sau khi nàng gả đi, một đoạn viết về cách phân chia đặc sản Nam Man mà nàng nhờ người mang về.
Đặc biệt là cây nấm Vân Chi kia rất được các di nương trong phủ yêu thích, sau khi mài thành bột, bị bọn họ chia chác hết, cũng may còn một cây nấm Linh Chi được giấu đi ngâm rượu.
Cho nên lần này trong số quà tặng mang về, cũng có một phần tâm ý của các vị phu nhân, tiểu thư trong phủ:
Y phục, giày tất đều là do Lưu di nương tự tay may.
Trang sức, trâm cài đều là do phu nhân và các vị tiểu thư chuẩn bị.
Mấy vị di nương khác cũng góp chút bạc, mua thêm một ít đồ dùng hàng ngày.
Cho nên, cả nhà trên dưới đều cho rằng cuộc sống của nàng ở Nam Man vô cùng khó khăn, đặc sản đều là tự tay lên núi hái, cộng thêm việc Yến Khác Cẩn mua rất nhiều đồ cứu tế nạn dân, cho nên bọn họ đều nghĩ Nam Man nghèo rớt mồng tơi, cái gì cũng không có, Cẩn Nam vương vì vậy mà phải vất vả chạy ngược xuôi mua đồ.
Từ Nhân: “...”
Được rồi!
Nàng không muốn giải thích nữa. Chưa tận mắt chứng kiến, có giải thích cũng vô dụng.
Thôi vậy, đợi sau này khi nào con đường bằng xi măng được xây dựng xong, đón bọn họ đến đây ở một thời gian sẽ rõ.
Bức thư nhắc nhở phụ thân đã được người ta nhận, Từ Nhân cũng không bận tâm chuyện này nữa.
Nên làm như thế nào, nàng tin tưởng lão cáo già kia tự có chủ trương, đâu đến lượt một đứa con gái như nàng ta phải nhọc lòng.
Hiện tại nàng chỉ muốn tập trung nghiên cứu mấy thứ đồ chơi kia của mình.
Lúc Vương bá phái người đến báo tin lúa chín có thể thu hoạch, thì động cơ năng lượng mặt trời cũng được nâng cấp từ mô hình lên thành máy móc có công suất lớn, thành công!
Cỗ máy nước do nàng thiết kế, thợ mộc trong phủ chế tạo cũng đã lắp ráp xong.
Sau khi gặt lúa xong không bao lâu nữa là có thể cấy lúa, vừa lúc có thể dùng đến nó để tưới ruộng.
“Đi, đến trang trại xem thử.”
Sản lượng lúa năm nay so với mọi năm đều tốt hơn rất nhiều, ngoài việc mưa thuận gió hòa, còn phải cảm tạ phương pháp ủ phân mà Vương phi đã truyền thụ.
Sau khi cân xong số lúa thu hoạch được, Vương bá vui vẻ đến mức nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.