Sai nha hoàn lui xuống, nàng tiến lên cởi nút áo cho hắn, hầu hạ hắn thay y phục thoải mái, sai nha hoàn mang chậu nước vào, tự tay vắt khăn mặt giúp hắn lau mặt.

“Là ta không đúng, đáng lẽ ra nên báo với chàng một tiếng, chàng đừng giận nữa.”

Giọng nói dịu dàng xin lỗi của nàng khiến lửa giận trong lòng hắn hoàn toàn tiêu tan.

Nhưng trên mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nếu dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy, thì sau này nàng được đằng chân lân đằng đầu mất.

“Hừ!”

Từ Nhân: “...”

Thực ra nàng biết hắn đã hết giận rồi.

Sau khi hai người quen thuộc với nhau, tuy không thể nói là hoàn toàn nắm rõ những hành động nhỏ, tính tình nhỏ nhặt của đối phương, nhưng ít nhiều gì cũng có thể phân biệt được.

Nàng biết hắn chỉ đang giận dỗi, giống như một đứa trẻ, cần người khác dỗ dành.

“Thôi nào, đừng giận nữa, chàng dùng bữa tối chưa?”

Câu hỏi này của nàng ngay lập tức khiến lửa giận của hắn bùng phát trở lại.

Hắn đang đói bụng, vội vàng trở về phủ, muốn cùng nàng dùng bữa, vậy mà nàng ngược lại thì hay rồi, một mình ở nông trang ăn uống no say.

"Nàng có biết ta lo lắng hay không?", hắn kéo nàng vào lòng, nghiến răng nghiến lợi, như muốn cắn nàng, nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng.

"Biết mà, biết mà.", Từ Nhân ngẩng đầu lên, hai tay ôm mặt hắn, liên tục dỗ dành: “Hay là ta nấu mì chua cho chàng nhé? Nước dùng chua nhà Vương bá rất ngon, đảm bảo chàng ăn một lần là muốn ăn nữa...”

"Không muốn.", hắn cởi y phục của nàng ra.

"...", đợi đã, “Không phải chàng đói bụng sao?”

"Ừ.", nhưng hắn có thể nhịn.

“...”

Một canh giờ sau, Từ Nhân u oán trừng mắt nhìn người đàn ông đang ung dung dựa vào đầu giường, bất đắc dĩ phải khoác áo ngoài vào, đi đến nhà bếp nấu mì chua cho hắn.

Sau này phải nhớ kỹ, có thể quên ai chứ không thể quên người đàn ông nhỏ nhen này, hắn mà đã tính sổ thì thật là đáng sợ.

May mà sáng hôm sau hắn có việc phải quay về khu mỏ, nếu không, Từ Nhân có thể tưởng tượng được cái eo nhỏ của mình nhất định sẽ bị gãy mất.

Vương bá sai người đến báo, lò đã được xây xong theo yêu cầu của nàng.

Lúc này nàng mới không thèm để ý đến người đàn ông kia nữa, dựa theo công thức của hệ thống, nàng thử nung vài lò, cuối cùng cũng nung được năm cân than hoạt tính hoàn chỉnh.

Nhưng mà hiện giờ nàng chỉ có mười cân đường đỏ, số than hoạt tính này cũng đủ để nàng làm thí nghiệm rồi.

Cho than hoạt tính vào nước đường đỏ, giống như đang làm phép thuật vậy, nước đường lập tức được tẩy màu, sau khi lọc xong, lại cho thêm than hoạt tính mới vào, tiếp tục lọc, cứ như vậy lặp lại ba lần, cuối cùng nàng thu được một bình dung dịch trong suốt.

Sau khi được đun ở nhiệt độ cao cho bốc hơi hết nước, phần tinh thể kết tinh trắng như tuyết còn sót lại chính là đường trắng.

Đường đỏ sau khi được chuyển hóa thành đường trắng, đã bị mất đi một ít tạp chất, hai trăm cân mía, cuối cùng chỉ thu được chưa đến mười cân đường trắng.

Tỉ lệ thu hồi đường hơi thấp a!

Từ Nhân đưa tay đỡ trán.

Những người khác thì lại vui mừng đến mức mặt đỏ bừng.

Đường đó!

Đường trắng như tuyết đó! Không ngờ Vương phi cũng có thể làm ra được!

Mà bọn họ chính là người được chứng kiến, đúng là quá may mắn!

“Vương phi, cách làm Tuyết Hoa Bạch này nói đơn giản cũng không đơn giản, nói phức tạp cũng không phức tạp, nếu như trong chúng ta có kẻ nào lén lút tiết lộ bí mật...”

Ma ma cau mày, tiến đến bên cạnh Từ Nhân nhắc nhở.

Bà ấy gọi đường trắng là Tuyết Hoa Bạch, Từ Nhân nghe thấy rất hay.

Nàng bèn nhân tiện hỏi ma ma có nên đặt cho đường đỏ một cái tên khác hay hay một chút không?

Ma ma: “...”

Không phải, lão nô đang lo lắng vấn đề giữ bí mật cho phương thức, sao ngài lại lạc đề sang chuyện đặt tên rồi?

Lẩm bẩm thì lẩm bẩm, ma ma vẫn tận tâm tận lực đặt cho đường đỏ một cái tên thật kêu: “Bảo thạch hồng?”

Từ Nhân gật đầu.

Từ đó về sau, tuyết hoa đường trắng và bảo thạch đường đỏ tựa như một trận gió, từ Bách Quế quận phủ thành mà ra, dần dần lan rộng đến khắp Nam Man, cuối cùng nổi tiếng khắp Yến Hoa, ai nấy đều khen "Vị ngon, tên cũng hay" chứ?

Nào ai biết hai cái tên này là do ma ma hầu hạ bên cạnh Vương phi thuận miệng đặt.

Nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ, muốn sản xuất đại trà đường từ mía thì còn sớm.

Mía Từ Nhân mang đến nông trang, còn chưa trồng đủ nửa mẫu ruộng, đây là đã lén bỏ thêm mía giống trong kho hệ thống rồi đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play