Cho nên nàng vẫn luôn âm thầm quan sát những thợ mộc này, nhìn chung bọn họ đều là người lương thiện, làm việc chăm chỉ cẩn thận.

Họ làm việc rất có trách nhiệm, Từ Nhân thân là chủ nhân cũng không bạc đãi bọn họ.

Trở về, nàng bèn sai người đưa một giỏ dưa hấu đến, bảo bà tử mỗi ngày ngâm một quả vào giếng, buổi trưa thì bổ ra cho bọn họ giải khát.

Vừa gặm dưa hấu ngọt mát, vừa nghe nói đây là giống dưa đến từ Tái Ngoại, ở kinh thành chỉ có quý nhân mới được ăn, đám thợ mộc đều vô cùng cảm động:

“Đến Nam Man rồi, chúng ta mới được hưởng phúc.”

“Làm việc cho Vương phi, phúc lợi thật tốt.”

Sầm lão mộc cười ngây ngô, thầm nghĩ, những điều này đều không là gì, chờ khi chế tạo xong máy ép nước, còn có tiền thưởng nữa, đó mới là phúc lợi lớn.

Mỏ quặng và nông trang dần đi vào quỹ đạo, nghe nói con đường xi măng bên ngoài phủ thành đã thông đến tận huyện Cù, còn máy ép nước thì vẫn là một đống linh kiện chưa hoàn chỉnh, muốn lắp ráp lại cần một khoảng thời gian, hơn nữa mía cũng chỉ mới gieo trồng.

Mía cần thời gian sinh trưởng khá dài, cho dù khí hậu Nam Man ấm áp, ánh sáng lại đầy đủ, thì cũng phải mất bảy, tám tháng. Vào thời điểm này gieo trồng, thì phải đến tận năm sau mới có thể thu hoạch.

Khoai lang, khoai tây những thứ này đều chưa đến mùa thu hoạch.

Từ Nhân bèn thương lượng với Yến Khác Cẩn, muốn nhân lúc rảnh rỗi, cùng hắn đi dạo một vòng phủ thành.

“Chúng ta xuất phát ngay bây giờ, trước khi vào thu sẽ quay về, như vậy sẽ không làm lỡ vụ thu.”

“Lỡ thì lỡ, chẳng lẽ vụ thu phải cần nàng tự mình thu hoạch? Nuôi nhiều người như vậy để làm gì!”

Yến Khác Cẩn ngoài miệng nói không cần phải gấp gáp, nhưng kỳ thật hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để cùng Vương phi ra ngoài.

Suốt khoảng thời gian qua, hắn đã cất nhắc vài tâm phúc trong đội Yến Tự, giao cho bọn họ phụ trách việc khai thác quặng sắt, rèn đúc vũ khí.

Ngoài ra còn có sản xuất các loại linh kiện nhỏ như đinh, ốc vít, vận chuyển vật liệu sản xuất xi măng, đều do hắn sắp xếp người phụ trách.

Lò nung lớn bên mỏ đất cao lanh cũng đã xây xong, có thể nung bất cứ lúc nào, từ gạch ngói xây nhà cho đến đồ sứ trắng tinh.

Mấy tên tâm phúc kia suốt ngày tất bật đến mức không có thời gian mà thở, hắn cũng chẳng quan tâm xem bọn chúng có lén lút chửi rủa hắn hay không, làm một chưởng quầy thảnh thơi, muốn đi đâu thì đi không phải sướng hơn sao?

Quản gia chu đáo chuẩn bị xe ngựa cùng rất nhiều vật dụng cần thiết cho chuyến đi.

Ngoài lều trại, gạo mì lương thực dầu cùng các loại nguyên liệu nấu ăn, đồ khô, đồ muối, còn có cả cung tên dùng để săn bắn.

Sợ rằng trời mưa không có củi khô để nhóm lửa, nên còn chuẩn bị thêm than củi và một cái lò lớn để nấu nướng.

Than bạc dùng để nấu nước pha trà cũng được chuẩn bị rất nhiều.

Chuyến đi này, Yến Khác Cẩn ăn mặc như người bình thường, không hề phô trương như lần trước, chỉ mang theo tám thị vệ, tất cả đều mặc thường phục, nếu không lộ binh khí thì nhìn không khác gì công tử nhà giàu.

Còn ám vệ có đi theo hay không, đi theo bao nhiêu người, Từ Nhân không hề biết.

Nghe nói tám tên thị vệ này, vì tranh giành cơ hội đi theo bọn họ, đã phải đánh nhau một trận long trời lở đất.

"Thật sao?" Từ Nhân tò mò hỏi Yến Khác Cẩn: “Xem ra bọn họ rất trung thành với Vương gia.”

Yến Khác Cẩn: “...”

Nàng muốn hắn nói thật sao? Bọn họ nào phải trung thành với hắn, rõ ràng là chê công việc hắn giao quá nhiều, quá vất vả, cho nên mới tranh nhau đi theo nàng.

"Hừm." Hắn cười mà không nói.

Từ Nhân học theo hắn, tinh giản người đi theo, chỉ mang theo Đông Tuyết và Thải Hà.

Mấy nha hoàn cũng muốn đi theo nàng như đám thị vệ, Từ Nhân bèn bảo bọn họ oẳn tù tì để quyết định.

“Ai thua cũng đừng nản chí, lần sau sẽ đến lượt các ngươi. Nam Man rộng lớn như vậy, về sau mỗi năm chúng ta sẽ đi một lần, mọi người đều có cơ hội.”

Từ Nhân muốn biến việc này thành phúc lợi hàng năm của hạ nhân trong Vương phủ.

Giống như những đơn vị có điều kiện ở hiện đại, mỗi năm đều tổ chức cho nhân viên đi du lịch nghỉ dưỡng.

"Vương gia thấy thế nào?" Nàng hỏi ý kiến Yến Khác Cẩn.

Yến Khác Cẩn nghe vậy, lông mày giật giật.

Mấy tên thuộc hạ kia chỉ muốn lười biếng, không muốn làm việc, vậy mà còn muốn hắn cho bọn chúng đi du lịch nghỉ dưỡng bằng công quỹ?

Nghĩ hay nhỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play