Chủ nhà nam mang theo một người bằng hữu về nhà ở, nữ chủ nhân thấy bằng hữu kia xách theo một cái thùng đến, rõ ràng đã nói trong thùng không phải đồ ăn, nữ chủ nhân không tin, lén lút xúi giục con mình đi lấy, kết quả đứa bé trúng độc, nữ chủ nhân muốn báo quan, nam chủ nhân không chịu, hai vợ chồng cãi nhau ngay giữa đường.

Nhưng mà, Từ Nhân cảm thấy trên mặt nổi mẩn đỏ, chưa chắc đã trúng độc, có khi chỉ là dị ứng. Có lẽ động phải thứ gì dễ gây dị ứng mà thôi.

Ngay lúc này, nữ tử kia đang trong cơn tức giận bỗng hất đổ thùng gỗ trong tay nam nhân, chất lỏng màu trắng bên trong đổ tràn ra đất.

“Còn dám nói không phải đồ ăn, đây rõ ràng là sữa bò! Ta từng làm việc ở nhà giàu đã nhìn thấy rồi! Ngươi đừng hòng lừa ta! Ta bảo Tiểu Bảo lấy chút uống, là muốn cho nó bổ sung dinh dưỡng, ai ngờ Dương huynh đệ của ngươi lại độc ác bỏ độc vào sữa bò, đây là đang rắp tâm hãm hại nhà ta! Ngươi coi hắn là huynh đệ, hắn có coi ngươi là huynh đệ hay không? Đồ vô dụng!”

Từ Nhân khẽ “Ơ” một tiếng.

“Sao vậy?” Yến Khác Cẩn nhướn mày nhìn nàng.

“Đây không phải sữa bò.” Từ Nhân bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, vội vàng bảo thị vệ đi xuống, dùng mảnh đá cạo một chút chất lỏng màu trắng kia lên.

Lại gần ngửi thử, rồi dùng ngón tay miết nhẹ, chợt hiểu ra: “Quả nhiên…”

Yến Khác Cẩn thấy hành động của nàng, nhíu mày, lấy khăn lụa thấm nước lau lau đầu ngón tay cho nàng: “Nàng không sợ trúng độc sao?”

“Đây không phải độc, mà là cao su tự nhiên.”

Từ Nhân suýt bật cười thành tiếng, đúng là có lòng trồng hoa, hoa chẳng chịu nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh um.

Lúc mới đến Nam Man, nàng còn nhờ quản gia tìm hiểu về cao su, khi dạo chợ cũng để ý, nhưng vẫn không nghe được tin tức gì.

Nào ngờ hôm nay ra ngoài chơi, vô tình xem một màn vợ chồng cãi nhau, ngược lại lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Dương Đại Vinh được thị vệ dẫn đến nhã gian, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì.

“Xin hỏi, không biết các vị tìm tiểu nhân có chuyện gì?”

Tuy đối phương không để lộ thân phận, nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ, Dương Đại Vinh biết ngay là quý nhân.

Hắn ta hết sức lo sợ hành lễ.

Yến Khác Cẩn dựa vào lưng ghế, mân mê túi thơm đeo bên hông Từ Nhân, thản nhiên nói:

“Đừng căng thẳng, ta mời ngươi đến đây, là muốn hỏi ngươi một chút, thùng chất lỏng màu trắng kia là từ đâu mà có? Vật này có vẻ không giống sản vật của huyện Cù.”

Nghe là hỏi về thứ nhựa cây đen kia, Dương Đại Vinh thở phào nhẹ nhõm, thành thật kể lại.

Hắn có một người biểu huynh làm việc ở tiệm gỗ ở Bách Lam quận, đầu năm nhờ người nhắn lời, nói tiệm gỗ đang tuyển người làm công việc ngắn hạn, hắn thấy tiền công hậu hĩnh bèn nhận lời.

Đến nơi mới biết, chủ tiệm gỗ nợ một khoản tiền lớn, muốn thuê người vào rừng sâu núi thẳm khai thác gỗ hoàng hoa lê.

Vào rừng sâu là phải mạo hiểm, cho nên mới đưa ra mức tiền công cao một lượng bạc như vậy.

Lần đó vào rừng, suýt chút nữa hắn mất mạng.

Nói đến đây, Dương Đại Vinh lau mồ hôi lạnh, đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi.

“Lúc ấy, tiểu nhân và biểu huynh đi lạc, tiểu nhân muốn nhanh chóng đến chỗ hẹn chờ hắn, nào ngờ lại giẫm trúng ổ rắn. Con rắn đó to như cái thùng nước, dọa tiểu nhân sợ chết khiếp, chỉ biết cắm đầu chạy, nó cứ thế đuổi theo, suýt chút nữa thì bị nó đuổi kịp. May là nhờ có nhựa cây trắng này, con rắn kia hình như rất sợ thứ này, không dám đến gần chỗ có nhựa cây trắng.

Tiểu nhân thấy nó sợ, bèn lấy xẻng đào một ít bôi lên người, may nhờ vậy mới chạy thoát. Sau khi gặp lại biểu huynh, tiểu nhân phát hiện nhựa cây trắng bôi trên người sau khi khô, lại còn có chút đàn hồi, dùng còn tốt hơn hồ nếp.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ khai thác gỗ, tiểu nhân và biểu huynh lại vào rừng sâu một chuyến, lấy thêm mấy thùng nhựa cây trắng về, định dùng để trét kín nhà tranh, mong sao mùa mưa ít bị dột hơn một chút. Tôn huynh đệ cũng là người tốt, khó khăn lắm mới gặp nhau, muốn uống với tiểu nhân một chén, nào ngờ…”

Dương Đại Vinh lắc đầu, nếu biết sẽ gây ra chuyện này, có đánh chết hắn cũng không đến nhà Tôn Minh. Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.

Từ Nhân gật đầu với Yến Khác Cẩn.

Yến Khác Cẩn liền hỏi Dương Đại Vinh có thời gian hay không, dẫn người của hắn đến khu rừng đó ở Bách Lam quận một chuyến.

Hắn ra hiệu cho Yến Cửu, Yến Cửu lấy ra một thỏi bạc mười lượng.

“Lộ phí.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play