Hắn cẩn thận suy nghĩ lại những điều vương phi vừa nói, quả thực rất khả thi, bèn hôn lên gương mặt nàng một cái, rồi khẽ bật cười:
“Người ngoài đều nói bổn vương số khổ, trước mất ngôi thái tử, sau bị ép cưới phải Tứ cô nương nhà họ Từ, kẻ được người đời cho là ngu dốt bậc nhất. Nhưng nào ai biết, đây không phải vận hạn, mà rõ ràng là phúc phận trời ban! Nàng nào có ngu ngốc, rõ ràng là đại trí giả ngu!”
Mấy ngày sau đó, Từ Nhân lo liệu kế hoạch, Yến Khác Cẩn phụ trách sắp xếp nhân sự, hai vợ chồng cứ thế biến kỳ nghỉ phép thành những chuỗi ngày bận rộn.
Mãi đến tận sau tháng giêng, sau khi dán bố cáo chiêu mộ thuyền viên, giao cho Yến Tự đi khảo sát, huấn luyện, bọn họ mới được trở lại cuộc sống nhàn nhã như trước.
Khâm huyện dường như chỉ có hai mùa, vừa qua tháng giêng chưa được bao lâu, nhiệt độ giữa trưa đã lên đến ba mươi độ.
May mà lúc đến, Hạ Trúc đã chuẩn bị rất chu đáo, hành lý mang theo đầy đủ y phục, từ đông trang đến hạ trang, không thiếu thứ gì.
Từ Nhân thay một bộ váy áo bằng vải sa mỏng dệt từ tơ tằm, nhẹ nhàng, mềm mại, thoáng khí, đúng như trong thơ ca vẫn miêu tả: “Hương sen thoảng nhẹ luồn song cửa, Lụa mỏng như sương khói bay bay.”
Mặc lên người không những mát mẻ, mà còn thướt tha, yêu kiều hơn hẳn so với những bộ váy áo bằng gấm vóc lụa là, mỗi bước đi váy áo lại lay động, tựa như có hoa sen nở ra dưới chân.
Hôm nay, Từ Nhân chọn một chiếc váy màu xanh ngọc, ra phố dạo chơi chưa được bao lâu, đã có không ít tiểu thư khuê các e lệ nương sau cây quạt, ngượng ngùng hỏi han xem bộ y phục nàng đang mặc là đặt may ở hiệu may nào.
Từ Nhân: “...”
Không biết bây giờ sai người đưa thợ dệt đến Khâm huyện mở chi nhánh có kịp không?
Đáp án dĩ nhiên là không.
Hiện tại, tơ tằm do xưởng dệt sản xuất ra đều được bán cho thương nhân để đổi lấy bông vải, dược liệu, thịt dê bò, hoặc là vận chuyển đến các nước khác để đổi lấy tổ yến, linh chi, rượu hổ cốt... cùng các loại dược liệu, gia vị quý hiếm của địa phương, số lượng tồn kho hiện tại gần như đã hết sạch.
Sản lượng vẫn còn quá thấp, cần phải kêu gọi thêm nhiều người dân tham gia nuôi tằm, bán kén tằm hơn nữa.
Tuy nhiên, khi nào có kế hoạch mở rộng chi nhánh, có thể ưu tiên xem xét đến Khâm huyện.
Những tiểu thư khuê các này không biết thân phận của Từ Nhân, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng đoán được nàng xuất thân không phải từ gia đình quý tộc trong kinh thành, thì cũng là tiểu thư con nhà quan lại nào đó ở Lâm Hải quận, địa vị chắc chắn không hề thấp hơn các nàng. Bởi vậy, dù không hỏi được điều mình muốn, nhưng họ cũng không dám tỏ thái độ bất mãn với Từ Nhân.
Chỉ là sau khi về nhà, họ đều không nhịn được mà kể lại chuyện này cho phụ mẫu nghe.
Trong số đó, có một vị đại nhân đang nắm giữ chức vụ tiếp nhận, quản lý phạm nhân bị đày đến đây, sau khi nghe con gái kể lại, trong lòng bỗng dấy lên một mối nghi ngờ.
Mấy hôm trước, triều đình lại đưa một nhóm phạm nhân đến đây, nghe cai ngục áp giải bọn họ nói, đoạn đường từ Quái Sơn đến Khâm huyện đều là mới được tu sửa, không những bằng phẳng, sạch sẽ, mà ngày mưa còn không hề lầy lội, khó đi. Nghe nói đây là do Cẩn Nam vương cho người làm.
Vị đại nhân kia không khỏi suy đoán, vì sao Cẩn Nam vương lại cho người xây dựng một con đường như vậy? Chẳng lẽ là để thuận tiện cho việc đến Khâm huyện thị sát? Vị quý nhân mà con gái ông gặp trên đường, có khi nào chính là Cẩn Nam vương phi?
Nghĩ vậy, ông ta vội vàng sai người đi dò la tin tức, quả nhiên nghe nói có người nhìn thấy người của Yến Tự Độixuất hiện ở Khâm huyện.
Yến Tự Đội? Đó chính là đội thân vệ do một tay Cẩn Nam vương huấn luyện, nói vậy chẳng phải là Cẩn Nam vương cũng đang ở Khâm huyện?
Nhưng đang yên đang lành, Cẩn Nam vương đến Khâm huyện làm gì?
Lúc bấy giờ bọn họ vẫn chưa biết, Cẩn Nam vương phủ không chỉ cho người tu sửa con đường từ Quái Sơn đến Khâm huyện, mà còn cho người tu sửa tất cả những con đường huyết mạch ở Nam Man.
Mãi cho đến khi trên những con phố sầm uất nhất ở Khâm huyện xuất hiện tờ bố cáo chiêu mộ nhân sự, nói rằng Cẩn Nam vương phủ muốn thành lập một đội thương thuyền đi biển, ưu tiên những người biết bơi lội, thì bọn họ mới vỡ lẽ:
Thì ra là Cẩn Nam vương muốn xây dựng một đội thương thuyền, cho nên mới đến Khâm huyện.