“Nguyên nhân Thát Tử luôn nhòm ngó Yến Hoa không phải vì bọn chúng thích gây chiến, mà là vì vật tư bọn chúng thiếu thốn. Phía Bắc khí hậu lạnh lẽo, nếu mùa hè không tích trữ đủ vật tư thì mùa đông chỉ có nước chết rét. Chi bằng mạo hiểm tấn công thành trì, có khi còn có đường sống, ta đoán đây chính là nguyên nhân bọn chúng năm nào cũng đến quấy nhiễu biên cương vào mùa thu. Nếu chúng ta mang các giống cây trồng chịu rét cho năng suất cao đến, mang theo vô số vật tư của Yến Hoa đến trao đổi với chúng, để bọn chúng cũng giống như chúng ta, có nhà cửa để tránh rét, có lương thực để no bụng, huynh nói xem bọn chúng còn muốn gây chiến, còn muốn hi sinh vô nghĩa nữa hay không?”

Yến Khác Cẩn nghe vậy trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:

“Nàng nói đúng, bấy lâu nay chúng ta chỉ biết phòng bị mà không hề nghĩ đến nguyên nhân bọn chúng nhiều lần xâm phạm. Lần này đến Yến Quan, ta sẽ tự mình đến quan ngoại đàm phán với chúng. Nếu có thể không cần động đến binh đao mà bảo vệ được Yến Quan thì tốt nhất, nếu bọn chúng nhất quyết muốn gây chiến thì khi đó động thủ cũng chưa muộn.”

Vậy mới đúng chứ!

Đánh nhau có gì hay ho, chi bằng cùng nhau kiếm tiền nuôi gia đình.

Nghĩ đến nhu cầu vật tư trong ngoài quan ải chắc chắn không ít, Từ Nhân quyết định mở rộng thu mua, bất kể chủng loại, số lượng, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.

Nào là sơn hào hải vị, dược liệu, trái cây, thịt rừng... đều thu mua hết!

Những thứ dễ bảo quản thì đóng gói cẩn thận rồi nhờ tiêu cục vận chuyển, những thứ khó bảo quản như trái cây, thịt rừng thì đưa đến xưởng chế biến thành mứt, thịt muối rồi mới vận chuyển.

Bách tính Nam Man nghe vậy đều vô cùng vui mừng, không chỉ lương thực, gia cầm đều có thể bán lấy tiền, đến cả trái cây, dược liệu hái được, thú rừng săn được cũng có thể bán được... Kiếm tiền dễ dàng như vậy sao!

Vô số xe chở vật tư được vận chuyển đến Yến Quan.

Sau hơn nửa năm phát triển, Cẩn Nam Vương phủ đã có chi nhánh tiêu cục ở khắp các tuyến đường chính của các quận ở Yến Hoa, mỗi đoạn đường đều do tiêu cục ở khu vực đó phụ trách vận chuyển.

Phương thức này có ưu điểm là tránh để tiêu sư phải đi đường dài, vất vả, đồng thời cũng thúc đẩy sự phát triển của thị trường lao động ở các nơi.

Để tránh việc thay đổi người vận chuyển nhiều lần dẫn đến việc bị mất hàng, Từ Nhân còn làm ra giấy mật mã, người áp tiêu phải dựa vào giấy này để kiểm tra rồi mới giao hàng, mỗi lần giao nhận đều phải ký tên đóng dấu, nếu để xảy ra sai sót, hai bên cùng chịu trách nhiệm.

Bởi vậy, mỗi lần giao nhận hàng hóa, tiêu sư của cả hai bên đều vô cùng cẩn thận, nếu để mất hàng không những mất việc mà còn có khả năng phải bồi thường đến khuynh gia bại sản.

Từ khi vào làm việc ở Vệ Nam tiêu cục, được hưởng mức lương cao, đãi ngộ tốt, mỗi năm còn được nghỉ phép mấy ngày, ai còn muốn làm những công việc khác nữa? Đương nhiên là ai nấy đều tận tâm tận lực với công việc.

Khi đoàn người của Từ Nhân rời khỏi Nam Man, nhóm người đầu tiên đi theo xe chở hàng đã đến Yến Quan mua nhà cửa, lặng lẽ chờ nhận vật tư do tiêu cục chuyển đến.

Quân lính đóng giữ ở Yến Quan thấy đoàn xe của tiêu cục liên tục chuyển vật tư đến.

Rất nhiều thứ sau khi được chuyển đến được đưa thẳng đến chợ bán, ngoài mứt, thịt muối, hoa quả đóng hộp... còn có đường trắng, đường đỏ, nước tương vốn rất khan hiếm, vừa mở bán đã bị người dân Yến Quan cướp sạch, khiến bọn họ tò mò không thôi.

Bọn họ phái người đi dò la xem đây là phủ đệ của vị đại nhân nào, mà môn khách buôn bán đến tận Yến Quan thế này?

Cũng chẳng trách bọn họ nghĩ vậy, nếu không có người chống lưng thì ai dám vận chuyển hàng hóa từ phương Nam đến phương Bắc xa xôi như vậy? Không sợ bị cướp sao?

Chắc chắn là hoàng thương hoặc là có hoàng thân quốc thích chống lưng mới dám làm vậy.

Kết quả sau khi dò la, bọn họ đều kinh ngạc.

Cái gì? Đây là do Cẩn Nam Vương làm sao?

Không nhầm chứ?

Đường đường là Vương gia, sao lại đi làm chuyện buôn bán thế này? Chẳng lẽ Nam Man nghèo khổ đến mức chủ nhân đất phong cũng phải ra ngoài kiếm ăn sao?

Sau khi dò la kỹ càng, bọn họ được biết Cẩn Nam Vương được Hoàng đế phong làm Uy Chấn Đại tướng quân, thống lĩnh mười vạn binh mã đến trấn giữ Yến Quan.

Nghe nói Cẩn Nam Vương lo lắng binh lính ở biên quan ăn uống kham khổ nên mới vận chuyển đặc sản Nam Man đến đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play