“Biết thế này, ngày xưa sau khi cái lão chết tiệt kia của mày chết rồi, tao nên vứt mày ở quê, để mày sống với bà già mù kia! Cũng đỡ phải suốt ngày lo lắng cho mày... Biết rõ em trai mày còn nhỏ, nhà này không thể thiếu người, mày còn bắt tao chạy đi chạy lại giữa bệnh viện với nhà... Phiền chết đi được! Sao mày không ngã chết quách cho rồi!”

Lời nói hay ấm áp ba đông, lời nói xấu làm rét buốt sáu tháng hè.

Rõ ràng đang là tháng bảy mùa hè, nhưng những lời nói này lại giống như những sợi dây băng vô hình, từ miệng mẹ cô ấy tuôn ra không ngừng, trói chặt cô ấy đến mức không thở nổi, lại lạnh đến mức toàn thân run rẩy.

Nguyên chủ vốn đã có xu hướng trầm cảm, giờ đây hoàn toàn suy sụp.

Cô ấy nhất thời nghĩ quẩn, xoay người nhảy xuống từ cửa sổ hành lang, kết thúc cuộc đời mình.

Đó là một cuộc đời ngắn ngủi và vô nghĩa của một nhân vật phụ.

Trong sách, cô ấy chỉ xuất hiện đúng hai lần, một lần là ở đầu truyện, một lần là ở cuối truyện trong hồi ức của nữ chính -

Khi Chương Băng Nghiên kết hôn và viết thiệp mời, cô ấy nhớ đến người chị kế từng sống chung dưới một mái nhà ba năm này, thở dài một hơi, còn khiến nam chính thương xót, khen cô ấy là một người chị kế rộng lượng và chu đáo.

Ôn lại cốt truyện xong, nắm đấm của Từ Nhân siết chặt.

Cô đứng dậy rút ống nghe của máy theo dõi điện tim, day day thái dương, triệu chứng chóng mặt đã đỡ hơn nhiều so với lúc nãy, chỉ là gáy vẫn còn hơi đau.

Lần này hệ thống khởi động khá nhanh, tiếng rè rè quen thuộc khiến đầu cô càng thêm đau nhức.

Cô tạm thời không để ý đến hệ thống, dựa vào thành giường xoa bóp thái dương.

“Cô bé, cháu tỉnh rồi à? Sao nhà cháu không có ai đến chăm cháu vậy? Cháu có đói không? Có muốn ăn gì không?”

Bác gái nằm giường bên cạnh vén rèm giường hỏi cô. Sáng nay, sau khi truyền nước xong, chồng bác ấy cứ muốn ra ngoài đi dạo, bác ấy dựa vào thành giường ngủ thiếp đi, đến khi nghe thấy tiếng động mới biết cô bé nằm giường bên cạnh đã tỉnh.

Đây là phòng bệnh ba giường, giường cạnh cửa sổ đã được đưa đi phẫu thuật từ sáng sớm, người nhà cũng đi theo ra ngoài hết.

Lúc nãy yên tĩnh như vậy nên Từ Nhân không biết là còn có người khác trong phòng.

“Bác gái, cháu cảm ơn bác, cháu không đói ạ.”

Hôn mê một ngày, giọng nói của cô hơi khàn, nghe có vẻ yếu ớt.

Nghe vậy, bác gái giường bên cạnh mỉm cười hiền lành, còn định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

Lưu Mỹ Lệ, mẹ của nguyên chủ, bước vào với vẻ mặt khó chịu:

“Đây không phải là tỉnh rồi sao? Y tá còn nói nghiêm trọng lắm. Tỉnh rồi thì về nhà đi, con tưởng ở bệnh viện không mất tiền à? Hay là thấy mẹ chưa đủ bận, cố tình gây thêm chuyện cho mẹ?”

Bác gái giường bên cạnh đứng dậy khuyên nhủ: “Có gì thì từ từ nói.”

Lưu Mỹ Lệ quát bác ấy: “Tôi dạy dỗ con gái tôi thì liên quan gì đến bà!”

Rồi bà ta quay sang tiếp tục mắng mỏ Từ Nhân:

Chon nói xem, đêm hôm khuya khoắt ăn mặc như thế này ra ngoài làm gì hả! Đã lớn rồi, không biết chú ý gì cả, may mà lúc đó có Nghiên Nghiên ở đó, nếu không có con bé, trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra, xấu hổ chết đi được..."

Từ Nhân thầm nghĩ, ngay cả người ngoài còn biết giữ thể diện cho con gái trước mặt mọi người, vậy mà người làm mẹ lại không quan tâm, cứ như trút giận mà nói ra những lời dễ gây hiểu lầm như vậy.

Chẳng trách nguyên chủ lại suy sụp đến mức nhảy lầu tự tử.

Người bình thường còn không chịu nổi, huống chi nguyên chủ còn bị trầm cảm.

Căn bệnh trầm cảm này cũng là do mẹ của nguyên chủ thường xuyên bạo hành bằng lời nói và tinh thần, cùng với sự thờ ơ, lạnh nhạt của bà ta gây ra.

Nghĩ đến đây, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, cười khẩy một tiếng.

“Mày cười cái gì!”

Tiếng cười này đã chọc giận Lưu Mỹ Lệ hoàn toàn, lời nói của bà ta càng thêm cay nghiệt: “Tao nói sai à? Trời mưa mày mặc quần áo mỏng manh như thế ra ngoài, thì đừng trách người ta có ý đồ xấu. Hơn nữa đó là bạn học của Nghiên Nghiên, người ta có làm gì mày đâu, cần phải phản ứng thái quá như vậy không?”

"Tại sao con lại mặc quần áo mỏng manh như vậy? Bởi vì áo khoác đồng phục của con bị ướt, còn bộ đồ ngủ bên trong là đồ hồi tiểu học, quá ngắn nên con mới mặc thêm chiếc áo phông mà trường phát cho dịp hội thao. Tại sao con lại phản ứng thái quá như vậy? Bởi vì bạn của cô ta đã sờ soạng con." Từ Nhân lạnh lùng đáp trả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play