“Vậy sao được! Ở lâu tại đây thì việc học của con sẽ thế nào? Mẹ con nói chất lượng giảng dạy trong thành phố tốt hơn ở nông thôn, không thể vì bà già này mà làm lỡ việc học của con được.”
"Không lỡ dở được đâu, cháu học giỏi lắm!" Từ Nhân nói: “Lời mẹ cháu nói bà cũng tin sao? Lúc trước bà ấy không cho cháu đến quê, nào phải vì việc học của cháu, rõ ràng là vì căn nhà mà bố để lại. Hiện tại bà ấy đã có con trai, càng không có thời gian quản cháu, nếu bà nội cũng không cần cháu, cháu thật sự sẽ không có nhà để về.”
Bà nội Từ nghe đến đó, đau lòng vô cùng, bàn tay thô ráp nhưng ấm áp nắm lấy tay Từ Nhân, cố gắng mở to đôi mắt đục ngầu nhìn cái gì cũng đều rất mờ, nhìn cháu gái:
“Nói bậy! Sao bà nội lại không cần con chứ. Mẹ con sao lại hồ đồ như vậy, bà ấy muốn tái hôn bà không phản đối, nhưng sao có thể chỉ đối xử tốt với con riêng... Thôi được rồi, sau này con ở với bà nội, bà cháu mình sống cùng nhau. Chỉ là việc học của con, thật sự sẽ không bị lỡ dở chứ?”
“Sẽ không đâu bà nội.”
Bà cụ suy nghĩ một chút, vào phòng lấy sổ tiết kiệm vốn để dành làm tiền ma chay ra, nhét vào tay cháu gái.
“Ngày nào đó lên trấn rút tiền, muốn ăn gì thì mua về, bà nội nấu cho con.”
Từ Nhân nào chịu lấy tiền của bà.
“Bà nội, cháu có tiền. Căn nhà bố cháu để lại, đã bị mẹ cháu bán đi rồi, bán được ba mươi vạn. Cháu và bà nội, một người là con gái ruột của bố cháu, một người là mẹ ruột của bố cháu, đương nhiên đều có phần, mẹ cháu chỉ có thể lấy mười vạn, hai mươi vạn còn lại ở trong tay cháu, sau này cháu sẽ nuôi bà.”
"Mẹ con chịu đưa cho con à?" Bà nội Từ khá bất ngờ.
Con dâu cũ không giống người rộng rãi như vậy.
Từ Nhân mỉm cười.
Đương nhiên là không chịu, nhưng không chịu nổi việc đuối lý, hiện tại bà ta mất chỉ là tiền, nếu làm ầm ĩ đến tòa án, tiền bạc và danh dự đều mất hết.
Hai cha con nhà họ Chương là người trọng sĩ diện như thế nào, cho dù trong lòng đau như cắt thịt, ngoài mặt cũng thà chọn sĩ diện chứ không phải tiền.
“Nhưng số tiền đó, sau này con đi học đại học sẽ cần dùng đến, đừng tiêu hoang phí, cứ giữ lấy! Ở nhà cứ dùng tiền của bà nội.”
Mặc dù biết trong tay cháu gái có tiền, bà vẫn muốn đưa sổ tiết kiệm cho cô.
Từ Nhân né tránh: “Bà nội, nếu bà khách sáo với cháu như vậy, cháu sẽ về Hằng Thành đấy.”
“...”
Lúc này bà nội Từ mới không kiên trì nữa.
Trong lúc hai bà cháu nói chuyện, trưởng thôn Lý Hữu Căn đã đến.
“Nghe thằng Cường Quân nói, Nhân Nhân đã về rồi à?”
Lý Cường Quân là người lái xe buýt nhỏ, sáng nay sau khi đưa khách xong, anh ta đứng ở ngoài ga tàu để đón khách, gặp được Từ Nhân, biết được cô là cháu gái nhà họ Từ, không chỉ đưa cô đến đầu thôn, còn không chịu lấy tiền, Từ Nhân bèn nhét cho anh ta một chai rượu.
"Vâng thưa ông nội trưởng thôn, cháu về rồi ạ." Từ Nhân vội vàng đứng dậy rót cho trưởng thôn một cốc nước.
“Sau này không đi nữa chứ?”
“Không đi nữa ạ! Sau này, con bé sẽ sống cùng với bà già này.”
Bà cụ nghe cháu gái kể vài chuyện cũ con dâu trước làm, tức giận không có chỗ xả, có khổ cực thế nào cũng không nỡ để cháu gái trở về Hằng Thành chịu khổ.
“Đúng rồi Hữu Căn, Nhân Nhân sau kỳ nghỉ hè này sẽ lên lớp 9, có thể trực tiếp vào trường học trên trấn mình không?”
“Được chứ, học bạ của Nhân Nhân vốn ở đây, có thể học trực tiếp.”
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Bà cụ sợ làm lỡ dở việc học của cháu gái, “Đúng rồi Hữu Căn, hôm nào anh tìm người giúp tôi sửa lại mái nhà phía tây.”
Bà nội Từ nghĩ đến căn phòng phía tây đã lâu không có người ở, trời mưa thường xuyên bị dột. Cháu gái đã lớn, dù sao cũng phải có một căn phòng riêng, bà đã lớn tuổi rồi, ban đêm thường xuyên phải dậy đi vệ sinh, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cháu gái.
Trưởng thôn bê một chiếc thang lên mái nhà kiểm tra một lượt, sau đó đi xuống nói:
“Rất nhiều viên ngói đều phải thay, lớp vải dầu bên dưới cũng đã cũ rồi, bị chim chóc mổ ra không ít lỗ, trời mưa bị dột chắc là do nguyên nhân này, cho nên tốt nhất là nên thay một tấm vải dầu mới, chỉ thay ngói chưa chắc đã đảm bảo không bị dột.”