Cô vất vả leo lên leo xuống núi lắp đặt camera giám sát, xây dựng nhà kính, dẫn nước tưới tiêu, ủ phân bón cho ai chứ?
Cô trồng dâu tây là để cho người nhà ăn, chứ không phải để bán, được chưa!
Lưu Nham cau mày: “Tiểu Từ, cho dù không bán hết, thì cũng chia cho tôi năm mươi cân nữa đi, không, một trăm... Không! Hay là hai trăm cân đi, hai trăm cân được không? Giá cả có thể thương lượng!”
Năm mươi cân dâu tây đặt trước đó, đóng gói hai cân một hộp, chia cho các giáo sư,giảng viên hướng dẫn mỗi người ít nhất cũng được hai hộp.
Kết quả ai cũng gọi điện đến nói là không đủ ăn, người này nói thêm mười hộp, người kia nói gửi thêm hai mươi hộp... Cứ như thể ai cũng coi dâu tây là cơm vậy.
Từ Nhân nhìn số dâu tây còn lại trong nhà kính, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhiều nhất là năm mươi cân nữa thôi, không thể nhiều hơn!”
“...”
Lưu Nham không đồng ý cũng không còn cách nào khác, quyền quyết định không nằm trong tay anh ta.
Biết thế lúc trước đã đặt thêm một trăm tám mươi cân, hôm nay cũng không đến nỗi phải đau đầu như vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT