Từ Nhân vừa dứt lời, điện thoại cục gạch của trưởng làng đổ chuông, ông nghe máy: “Alo? Ừ, tôi đây, ai đấy? Mỹ Lệ? Mỹ Lệ nào? À à!”
Trưởng làng che ống nghe, nói với Từ Nhân: “Lưu Mỹ Lệ, hỏi xin số điện thoại của cháu.”
Từ Nhân khẽ nhướng mày, lập tức đoán được mục đích cuộc gọi này của Lưu Mỹ Lệ, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Tiền bạc làm mờ mắt người ta, cô nói không sai chứ? Lại thêm một người nữa đây này.
Trưởng làng đã nghe bà Từ kể về đủ loại đức hạnh sau khi tái hôn của Lưu Mỹ Lệ, làm sao có thể cho bà ta biết cách liên lạc với Từ Nhân chứ.
Cho dù lúc này Từ Nhân đang ở ngay bên cạnh, ông cũng ngậm chặt miệng như hến, quyết không hé răng.
Lưu Mỹ Lệ không xin được số điện thoại của Từ Nhân từ chỗ trưởng làng, trong lòng vô cùng khó chịu.
Lúc gọi cho trưởng làng, bà ta đã nghĩ xong lời lẽ rồi, bà ta không tham lam, dù nhà họ Từ được chia mấy căn, bà ta chỉ cần một căn là được.
Sau đó bán đi lấy tiền mua một căn hộ nhỏ ở thành phố Hằng hoặc trả góp mua một căn hộ lớn hơn, khỏi lo không có nhà để con trai cưng cưới vợ sau này.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT