Kết thúc cuộc gọi, Từ Nhân vội vàng đến quầy làm thủ tục để lấy thẻ lên máy bay, sau đó ký gửi hành lý, qua cửa an ninh.
Chuyến bay không bị hoãn, cất cánh đúng 11 giờ rưỡi, đến sân bay Tam Gia Tử vừa đúng 2 giờ sáng. Từ Nhân vừa bắt đầu thấy buồn ngủ thì đã bị tiếp viên đánh thức, cô buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi.
Cô không nhịn được lẩm bẩm trong lòng: “Triệu Tự Cẩn ơi là Triệu Tự Cẩn, lát nữa anh phải trả ơn tôi đấy.”
Cô cố gắng mở mắt, tìm thấy vali của mình, sau đó bắt xe đến thẳng khách sạn năm sao gần sân bay nhất.
Làm thủ tục nhận phòng xong, cô lăn ra ngủ.
Chuông báo thức reo lúc 8 giờ rưỡi sáng hôm sau, tuy vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ nhưng cô không thể ngủ thêm được nữa, việc quan trọng hơn.
Rửa mặt xong, cô thay một chiếc áo phông trắng tay lửng phối với quần short bò, lười mang ô, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng nhạt xuống lầu ăn buffet sáng. Sau đó, cô hỏi khách sạn thuê một chiếc xe đưa đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Cô lựa chọn mua sắm rất nhiều đồ, rồi lại chạy đến Nhã Xuân, tìm đến khu phố quản lý nhà họ Triệu.
Hỏi cô biết bằng cách nào ư? Đó chẳng phải là khu phố từng bị người nhà bệnh nhân đến gây rối sao, trong cốt truyện có nhắc đến mà. Tìm được khu phố rồi thì hỏi thăm địa chỉ nhà họ Triệu sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhân viên xã hội vừa nghe cô nói là bạn học của Triệu Tự Cẩn, ghé qua Nhã Xuân thay Triệu Tự Cẩn đến thăm ba anh ấy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play