“Không nhiều đâu mợ, đây là giá thu mua thông thường trong thành thôi. Chắc chắn trước đây mợ đã bị bọn họ ép giá rồi. Ép giá một chút thì không sao, dù sao bọn họ cũng đến tận nhà thu mua, tiền xăng xe đi lại cũng tốn kém, nhưng nếu ép giá quá đáng, sau này mợ cứ để dành lại, khi nào con lên con mang đi bán giúp mợ.”
Nghe Từ Nhân nói vậy, Lý A Hương gật gù.
So sánh hai mức giá, bà mới biết trước đây mình đã bán rẻ như cho, đúng là tiện nghi cho đám thương lái lòng lang dạ thú.
Chẳng trách mỗi lần đến thu mua, ngoài miệng bọn họ đều nói "không kiếm lời được bao nhiêu", "làm không tốt còn bị lỗ tiền xăng xe", nếu thật sự không kiếm lời được đồng nào, sao năm nào bọn họ cũng tích cực đến vậy?
Trước đây đúng là nhà bà ngốc nghếch, không nghĩ thông được những điều khuất tất trong đó.
"May mà có Nhân Nhân, nếu không đến giờ chúng ta vẫn bị bọn họ qua mặt." Lý A Hương tức giận nói.
“Khó trách năm nay bọn họ đến tận nhà thu mua, mợ đã nói là không bán, phải giữ lại để đem biếu, vậy mà bọn họ nài nỉ mợ mãi. Còn nói là sẽ tăng giá cho mợ, chỉ cần mợ đừng nói với người khác… Hừ! Lần sau gặp lại, mợ nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của bọn họ! Đúng là đáng ghét! Bao nhiêu năm nay, bọn họ đã chiếm của chúng ta biết bao nhiêu là lợi ích rồi!"
Từ Nhân vỗ về tay mợ: “Mợ à, lần sau cứ để cháu và cậu đi, không cần thông qua bọn họ nữa. Chuyện này nói ra cũng đơn giản, mình sẽ tập hợp một nhóm người, trước khi bọn họ đến thì đi thu mua hết số nông sản mà bà con đang để không dùng đến, sau đó gánh ra thành phố bán. Tuy nói một chuyến đi như vậy cũng không dễ dàng gì, nhưng chắc chắn sẽ được nhiều hơn là bán cho bọn họ. Chúng ta bỏ công sức ra nhiều thì chia phần nhiều hơn một chút, bà con trong thôn cũng sẽ không nói gì đâu."
Nghe đến đây, mắt mợ Lý A Hương càng sáng lên: “Đúng vậy! Ít như vậy mà gánh đi bán thì không đáng, nhưng gom lại thì sẽ nhiều rồi! Để mợ đi tìm cậu con bàn bạc xem sao! Kêu cậu đi tìm bí thư thôn để nói chuyện này. Nhân Nhân! Nếu con mà làm được việc này thì con chính là ân nhân của cả thôn Đại Ly chúng ta đấy! Lần sau về mợ sẽ làm thịt thỏ hun khói cho con ăn."
Từ Nhân cười xòa, xua tay.
Cô cũng chỉ thuận miệng góp ý một chút thôi, còn thành công hay không thì phải xem người thực hiện thế nào đã.
May mà người dân thôn Đại Ly tuy nghèo nhưng không ai lười biếng cả. Nghèo cũng bởi vì đất đai cằn cỗi, giao thông đi lại khó khăn. Dựa vào núi rừng thì không đến nỗi chết đói, nhưng muốn giàu lên nhanh chóng thì cũng không được.
Lời đề nghị của Từ Nhân như hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả, tạo nên những gợn sóng lan tỏa.
Cán bộ trong thôn cũng thấy ý kiến này khả thi, dù sao thì ruộng đất trong thôn cũng ít, vụ thu cũng không đến nỗi bận rộn lắm, bốn năm nhà cử ra một người, gánh những nông sản đã thu gom được ra thành phố một chuyến, lại có địa chỉ chợ bán sỉ mà Từ Nhân cung cấp, cũng không sợ phải đi loanh quanh tìm kiếm.
Như vậy, tối hôm trước khi trời còn chưa sáng thì xuất phát, đến huyện nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau ra chợ bán hết là có thể về đến nhà.
“Cháu gái tôi còn dặn, nấm tùng nhung, nấm trúc, nấm đỏ có giá trị cao hơn các loại nấm thông thường khác, mọi người nhớ phân loại riêng ra. Những loại khác, nếu không muốn bán rẻ thì tốt nhất cũng nên phân loại cho kỹ càng, nấm mèo để riêng, nấm rơm để riêng… Chợ người ta đều định giá theo từng loại. Còn nữa, lúc phơi măng khô, rau khô thì nên chú ý một chút, cắt bỏ phần già đi, đại khái là phải làm cho đẹp mắt một chút thì giá thu mua sẽ cao hơn."
Bí thư thôn đứng trên một tảng đá lớn, lớn tiếng hỏi: “Kim Hùng nói, mọi người đã nghe rõ chưa?"
“Nghe rõ rồi!” Mọi người đồng thanh đáp.
“Được! Vậy thì làm theo lời cậu ấy nói! Từ nay về sau, nông sản của chúng ta sẽ không bán cho những kẻ kia nữa."
“Nhất định là không bán!"
“Trước kia là chúng ta cho bọn họ hưởng lợi rồi!"
Bí thư thôn vừa dứt lời, định tuyên bố giải tán thì cậu Từ Nhân chợt nhớ tới lời dặn dò của cô, vội vàng bổ sung thêm: