"Nuôi trồng thủy sản trên bãi triều? Lại còn là do thôn kêu gọi, vậy thì sau này bán sản phẩm ở đâu?" Từ Nhân chen vào một câu.
“Có chứ, anh có hỏi cán bộ thôn rồi. Họ nói là gần đó sẽ xây dựng một nhà máy chế biến hải sản quốc doanh, sẽ ưu tiên thu mua sản phẩm của thôn bọn họ, sản xuất bao nhiêu đều thu mua hết. Nếu không cũng chẳng ai đứng ra kêu gọi cả thôn cùng làm.”
"Vậy thì tốt quá." Từ Nhân tán thành.
Chẳng phải đây chính là dựa vào biển mà sống hay sao? Cô lại hỏi: “Thế còn chuyện góp vốn mua tàu đánh cá là thế nào ạ?”
Từ Chí Niên nhìn mẹ, thấy bà đang cúi đầu khâu cúc áo, không nói gì, xem như đã hiểu: Hiện tại trong nhà là do em gái làm chủ, nếu em gái đã thấy ổn, vậy thì chuyện này coi như được quyết định rồi.
Nghĩ vậy, anh giải thích cặn kẽ hơn: “Họ muốn thành lập một tổ chức hợp tác đánh bắt, góp vốn mua tàu đánh cá lớn, loại tàu có thể chạy đường dài ấy. Tiền góp vốn coi như là cổ phần, sau này đánh bắt được bao nhiêu, bán được bao nhiêu tiền sẽ chia theo tỉ lệ góp vốn. Nhưng anh thấy việc này hơi khó, nhà nào cũng nghèo, nuôi trồng thủy sản đã phải đi vay tiền rồi, tham gia cả hai chắc là không nổi.”
"Nhưng nếu tham gia, sau này chỉ cần ngồi chờ chia tiền thôi." Từ Nhân tổng kết.
Từ Chí Niên ngạc nhiên nhìn cô: “Em gái...”
“Hay là thế này, tiền nuôi trồng thủy sản coi như nhà mình cho vay, còn chuyện góp vốn mua tàu đánh cá, nhà mình sẽ tự góp. À, anh đã hỏi xem người ngoài thôn có được góp vốn không chưa?”
“Hình như là được...”
Nhưng vấn đề là ai thèm góp chứ!
Cái vùng đất nghèo nàn đó, ai mà muốn góp chứ!
Ít nhất nuôi trồng thủy sản còn có thể tận mắt nhìn thấy, cho dù có lỗ cũng chỉ là lỗ vốn đầu tư năm đầu, sang năm sau không thuê nữa là được.
Nhưng góp vốn mua tàu đánh cá thì khác, chẳng khác nào đưa tiền cho người ta, làm gì có chuyện chắc chắn thu hồi vốn?
Nhìn vẻ mặt của anh trai, Từ Nhân phì cười: “Anh yên tâm! Nhất định sẽ thu hồi vốn mà.”
Cô nhớ trong sách có nhắc đến việc Chu Vân Tĩnh sau khi đến đơn vị của chồng, bề ngoài luôn tỏ ra mình là người tốt, để tạo dựng hình tượng hiền thục, tốt bụng, cô ta thường xuyên cho đồng nghiệp vay tiền trước mặt mọi người.
Trong số đó có một đồng nghiệp là người vùng biển, trong lúc cảm kích đã vô tình để lộ một câu: Quê anh ta đang thành lập tổ chức hợp tác đánh bắt, những người góp vốn đều trở thành những hộ gia đình giàu có đầu tiên trong vùng…
Từ Nhân xoa cằm suy nghĩ: Nếu bây giờ góp vốn, biết đâu đến cuối năm đã được chia lợi nhuận rồi.
Mẹ Từ vốn kiên quyết không đồng ý cho nhà thông gia vay tiền, nhưng bà cũng không lay chuyển được con gái.
Cuối cùng, mẹ Từ thở phì phò rút một viên gạch che chắn ở đầu giường, lấy từ trong đó ra một hộp bánh quy nhỏ, mở khăn tay bọc tiền bên trong, móc móc ra mấy tờ.
"Mẹ, từng này mới bao nhiêu chứ. Nếu đã góp cổ phần thì phải góp nhiều hơn một chút, sau này chia hoa hồng cũng nhiều hơn." Từ Nhân thấy tiền trong khăn tay không ít, giật dây mẹ cô.
Có cốt truyện bàn tay vàng, đây chính là việc buôn bán lời trăm phần trăm.
“Cái con bé này, suốt ngày nghĩ đến chuyện tốt đẹp như vậy, nhỡ đâu không có hoa hồng để chia, vốn liếng cũng mất trắng thì sao?”
“Sẽ không đâu, mẹ phải tin tưởng chính phủ, tin tưởng vào chính sách chứ!”
“...”
Mẹ Từ ôm ngực.
Nói nữa chắc bà lên cơn đau tim mất.
Nói thì nói vậy, cuối cùng bà vẫn lấy hết số tiền mà con trai cả gửi về nhà bao năm nay, trừ đi phần trợ cấp và tiền thưởng đã dùng, đưa cho con gái, kèm theo một cái lườm cháy mặt:
“Chỉ có bấy nhiêu thôi đấy! Nhiều hơn nữa thì không có đâu!”
Từ Nhân cảm thấy cũng được rồi, lấy thêm nữa là động vào tiền để dành lo hậu sự của bố mẹ, vậy thì có làm nũng cũng không được đâu.
Sáng sớm hôm sau, Từ Chí Niên lại chạy đến nhà mẹ vợ một chuyến, nói rõ tiền nuôi trồng thủy sản ở bãi bồi là mượn của ông bà ngoại của anh, còn tiền góp vốn mua thuyền đánh cá thì đứng tên bố mẹ Từ.
Nhà bên vợ cũng không phải loại người hay cãi cớ lý sự, ngược lại, nếu không phải trong nhà túng quẫn đến mức không còn cách nào khác, thì họ cũng không đến mức phải mặt dày mày dạn hỏi vay tiền thông gia.
Hôm đó, anh vợ liền cùng Từ Chí Niên đi một chuyến đến văn phòng thị trấn. Chỉ là đầu tháng Giêng, các cơ quan nhà nước vẫn đang nghỉ Tết.