Chỉ có hiện tại - khi kỳ thi đại học mới được khôi phục sau vài năm, mới có chế độ đãi ngộ như vậy: Mọi thứ đều đang trong quá trình khôi phục, đất nước đang rất cần nhân tài, vì vậy, chỉ cần có đóng góp đặc biệt, thì không cần phải thi, cứ đến thời gian quy định là có thể đến Hoa Đại làm thủ tục nhập học.
Mẹ Từ biết tin thì vui mừng khôn xiết, nhất định phải mở tiệc linh đình, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, bà đã lôi ông xã dậy đi xếp hàng ở ngoài cửa hàng thực phẩm.
Mùa xuân năm nay, thịt lợn cuối cùng cũng được bán tự do, không cần phiếu thịt nữa, vì vậy, rất nhiều người đi mua.
Mẹ Từ đến chợ từ lúc sáng sớm tinh mơ, mua được năm cân mỡ heo, năm cân thịt ba chỉ ngon nhất về nhà, định làm ba mâm cỗ.
Khách mời đều là họ hàng, làng xóm thân thiết, nhân tiện tẩm bổ cho vụ mùa xuân sắp tới.
Vụ xuân năm nay trồng lúa nước, sau một mùa đông, ruộng lúa phải được cày bừa.
Lần này, mọi người đều nhất trí đề cử Từ Nhân lái máy cày cho cả thôn, người đến nhà họ Từ vẫn là ông bí thư.
“Kiến Quân đang đi học lớp buổi tối, mấy cậu thanh niên khác thì lái máy cày không thạo bằng cháu, tốc độ cũng không nhanh bằng cháu. Nên mọi người nhờ tôi đến hỏi cháu một tiếng, nếu cháu có thời gian, thì giúp mọi người cày ruộng nhé? Nhà cháu không cần bốc thăm, xếp cày đầu tiên, cày xong sớm còn cấy lúa.”
“Vâng ạ.”
Từ Nhân đồng ý ngay lập tức.
Thực ra cô cũng đang muốn tự ứng cử mình lái máy cày cho cả thôn.
Kể từ sau vụ thu hoạch mùa thu năm ngoái, cô vẫn chưa có cơ hội động vào máy cày, kỹ năng lái xe của cô vẫn dừng lại ở cấp độ trung cấp, vẫn chưa mở khóa được cấp độ cao.
Cô muốn nhân cơ hội này, cố gắng mở khóa được phần thưởng cấp cao.
Từ Kiến Quân xin nghỉ phép hai ngày ở trường lớp buổi tối, kết quả, khi về đến nhà thì phát hiện công việc của anh đã có người làm thay anh, hơn nữa còn làm rất nhanh, rất tốt.
“...”
Tên khốn nào cướp bát cơm của anh!
Khốn kiếp!
Uất ức!
Cho đến khi phát hiện ra người ngồi trên chiếc máy cày là Từ Nhân, sự uất ức trong lòng anh lập tức tan biến.
Ngay cả thầy giáo của anh cũng bó tay, không lắp ráp được chiếc xe đạp điện, vậy mà cô nhóc này lại lắp ráp được một cách dễ dàng, còn được Hoa Đại đặc cách tuyển thẳng, đúng là... quá giỏi.
“Nhân Nhân, em lái thế nào vậy? Sao lại cày xong một mẫu ruộng nhanh như vậy, mà độ sâu cũng rất đều.”
Chờ Từ Nhân cày xong một mẫu ruộng, Từ Kiến Quân xách một bình nước, hấp tấp chạy đến đưa nước, đưa thuốc... À, con gái không hút thuốc, anh vội vàng đổi thành một nắm kẹo hoa quả.
Từ Nhân bỏ mũ rơm xuống, phe phẩy như cái quạt: “Anh cứ giữ lấy mà ăn đi, em uống chút nước là được rồi.”
"Chê kẹo dở à? Lần sau anh mua kẹo Thỏ Trắng cho." Từ Kiến Quân sờ soạng túi quần, không tìm thấy loại kẹo nào khác, lại móc được một bức thư.
"A, suýt nữa thì quên mất, thư của Chí Niên gửi đến này." Anh đưa bức thư cho Từ Nhân: “Lúc nãy, anh gặp bác đưa thư ở đầu thôn, bác ấy còn phải đi thêm hai thôn nữa, nên anh nhận giúp.”
“Cảm ơn anh!”
Trong thư, anh trai cô nói rằng, căn nhà phúc lợi đã được phân, anh đã nhận được chìa khóa, chỉ là sắp tới anh phải đi làm nhiệm vụ, khi nào hoàn thành nhiệm vụ sẽ quay về đón vợ con.
Từ Nhân đọc lướt qua bức thư, hài lòng cất đi.
Bây giờ có thể coi như cốt truyện đã thay đổi hoàn toàn rồi nhỉ?
Chị dâu sinh con trai thuận lợi, mẹ tròn con vuông, sắp tới còn được đến Đồng Thành đoàn tụ với chồng.
Sau này, gia đình bốn người sinh sống ở Đồng Thành, chắc sẽ không còn dây dưa gì với nữ chính trong truyện nữa.
Tốt quá!
Tâm trạng tốt, Từ Nhân lái máy cày càng lúc càng nhanh.
Chỉ trong một buổi chiều, cô đã cày xong số ruộng dự định là phải mất hơn nửa ngày.
Mà với ngần ấy ruộng, nếu là người khác cày, thì có lẽ phải mất đến ba, bốn ngày mới xong.
Lần này, người trong thôn hoàn toàn bị cô khuất phục, ai nhìn thấy Từ Nhân cũng phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Rất nhanh sau đó, các thôn lân cận đều biết thôn Từ Gia có một cao thủ cày ruộng siêu tốc.
Ban đầu, họ không tin, làm gì có ai cày ruộng nhanh như vậy, hơn nữa đây đâu phải là đất bằng.
Đất bùn vốn đã khó cày, hơn nữa còn phải cày sâu, lừa người à!