Nhưng người đến mua càng nhiều, họ lại không vui nổi.
Cá trong hồ của bọn họ đều là cá lớn đẻ trứng, trứng cá thành cá con, cá con lớn lên thành cá lớn, cứ tuần hoàn như vậy. Nếu cá giống đều bị mua hết, thì trong thôn còn cá lớn để ăn sao? Còn cá con để sinh sản sao?
“Không bán nữa, không bán nữa!”
Cán bộ thôn Hồ Đường sau khi thương lượng, nhất trí phản đối việc bán cá giống.
Người thôn Từ gia nói khô cả miệng lưỡi cũng không thuyết phục được người thôn Hồ Đường tiếp tục bán cá giống, bất đắc dĩ, chỉ đành phải chạy đến huyện hỏi xem nơi nào bán cá giống.
Đương nhiên là có, chỉ là tốn thêm chút tiền xe và công sức, đợi vận chuyển về, nhanh nhất cũng phải hai ba ngày, có nhà muộn hơn nhà họ Từ một tuần mới thả cá giống cũng có.
Đương nhiên, không phải ai ở thôn Từ gia cũng tin theo lời bí thư thôn, chạy đi mua cá giống về nuôi cá ruộng lúa, nhiều nhất là một phần ba.
Dù sao tiền mua cá giống không rẻ, lỡ đâu nuôi không sống, chẳng phải là tiền mất tật mang sao?
Vì vậy, phần lớn mọi người đều giữ thái độ dè dặt, lựa chọn quan sát, xem thử cá ruộng lúa này có nuôi sống được hay không, có đáng để nuôi hay không. Dù sao ruộng lúa ở đó, nuôi sống được thì sang năm nuôi cũng không muộn.
Mà trong số những người chọn nuôi cá, nhà Từ Kiến Quân là nuôi nhiều nhất, còn nhiều hơn nhà Từ Nhân đến ba trăm con, một mẫu ruộng lúa, nuôi đến sáu trăm con cá.
"Con xem con kìa, nhà Nhân Nhân cũng chỉ nuôi hơn hai trăm con, con nhất định phải nuôi đến sáu trăm con, không cho con nuôi con còn định đi thuê ruộng người khác để nuôi, thật là muốn chọc tức chết mẹ mà!" Từ Đại Cước tức giận nói: “Lỡ như nuôi không tốt, xem con làm sao bây giờ.”
Từ Kiến Quân nghe mẹ cằn nhằn mấy ngày nay, cười hì hì nói: “Mẹ yên tâm đi! Con nhất định sẽ kiếm tiền cho mẹ.”
"Đừng có mà lỗ vốn là A Di Đà Phật rồi, còn kiếm tiền!" Từ Đại Cước tức giận trừng mắt nhìn con trai: “Không biết ai cho con tự tin như vậy.”
“Hắc hắc, mẹ cứ chờ lấy tiền đi!”
Ban đầu Từ Kiến Quân cũng không định nuôi nhiều như vậy, nhưng hôm đó, lúc đi học lớp bổ túc buổi tối, cậu nói chuyện phiếm với bạn học, nhắc đến chuyện này, bị giáo viên dạy sinh vật nghe được, thầy nói cách nuôi cá ruộng lúa này rất tốt, nếu chăm sóc kỹ lưỡng, chắc chắn cá sẽ lớn nhanh hơn so với nuôi trong ao, còn nói là đáng để nhân rộng.
Từ Kiến Quân nghe thầy giáo nói vậy, đảo mắt một cái, quyết định mua thêm một đợt cá giống nữa, nếu không phải mẹ cậu sống chết không chịu động đến số tiền dành dụm để cưới vợ cho cậu, thì cậu còn muốn nuôi nhiều hơn.
Hành động của Từ Kiến Quân khiến cho một số hộ gia đình khác làm theo, đều là những anh em trước đây đi theo cậu đến nhà máy gạch làm thuê kiếm thêm thu nhập.
Những nhà khác, vẫn không nỡ bỏ tiền ra, lời nói ra đều là sự nghi ngờ đối với việc nuôi cá ruộng lúa, có người còn cười trên nỗi đau của người khác, chờ xem Từ Kiến Quân lỗ vốn.
Từ Nhân cày ruộng cho thôn Hồ Đường xong, xách theo hai con cá trắm cỏ hơn ba cân trở về nhà.
Trên ghi đông xe đạp còn treo hai cái giỏ, một giỏ cá chạch, một giỏ tôm, là thù lao cô giúp họ cày ruộng.
Lúc Thanh Minh, Từ Chí Niên đến đón vợ con.
Vợ người khác sau khi sinh hai đứa con, trông già đi đến năm, sáu tuổi, còn vợ anh thì ngược lại, làn da và khí sắc đều tốt hơn trước khi sinh con. Hỏi cô ấy, cô ấy nói là nhờ công lao của em chồng.
Từ Chí Niên nghe xong, trong lòng rất nghi hoặc.
Công lao của em gái?
Khí sắc sau sinh tốt thì có liên quan gì đến em gái? Cô ấy còn son rỗi mà!
Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng anh vẫn đưa cho em gái một cái bao lì xì.
Vốn dĩ anh cũng định đưa cho cô một cái, thi đỗ đại học… Không! Là được tuyển thẳng vào đại học, lại còn là trường đại học hàng đầu - Hoa Đại, nhất định phải ăn mừng một phen, lần này, anh đưa hẳn một cái bao lì xì lớn.
Từ Nhân nhận được bao lì xì nặng trịch, cảm thấy rất bất ngờ.
"Cầm lấy đi! Bên thủ đô tiêu xài lớn, mang nhiều tiền một chút cho chắc." Từ Chí Niên nắm tay che miệng, ho khan một tiếng, nói tiếp: “Gần đây em đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, như vậy mới đúng, sau này tiếp tục cố gắng.”
Từ Nhân: "..." Cảm ơn anh!
Thuận tiện dặn dò anh vài câu: