Mẹ Từ bực bội vỗ đùi: “Biết thế này đã không nói cho bọn họ biết công thức làm thức ăn cho cá rồi.”
Từ Nhân cười nói: “Mẹ, nếu như chỉ có nhà mình nuôi được cá to, còn nhà khác toàn cá bé, mẹ nói xem có khi nào bọn họ sẽ ghen ghét rồi tìm cách phá hoại không? Hoặc là bọn họ sẽ nói thức ăn của nhà mình có vấn đề, nói chung là sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức.”
Ông bà Từ suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy con gái nói có lý, chỉ đành thở dài.
Từ Nhân cười nói: “Không được sáu trăm thì cũng phải được năm trăm.”
Tinh thần của mẹ Từ lập tức phấn chấn trở lại: “Vậy cũng được, đây mới chỉ là tiền bán cá thôi đấy, nhà mình còn ba mẫu dưa hấu nữa mà! Tổng thu nhập năm nay chắc chắn sẽ rất khá!”
Có vẻ như năm nay nhà họ Từ thật sự đổi vận.
Hôm sau, Từ Nhân đi xe máy điện đến ga tàu để lấy hàng, trên đường thì gặp bác Vu và chú Trưởng khu lái máy kéo đến tìm cô, nói là muốn mua dưa hấu nhà cô.
Đây là chuyện lớn, Từ Nhân liền quay xe về nhà, để chiều hẵng ra ga tàu lấy hàng.
Về đến nhà, cô lấy trà ngon ra pha, tiếp đãi hai người.
“Cháu xin lỗi, trong nhà không có ai ạ, bố cháu ra ruộng dưa rồi, còn mẹ cháu thì đi thăm bà ngoại.”
Ngày mai nhà cô bắt đầu gặt lúa, mẹ cô đi sang nhà cậu để nhờ cậu đến giúp, tiện thể mang sang biếu nhà cậu mấy con cá ruộng.
“Không sao, nói chuyện với cháu cũng như nhau.”
Mấy hôm nay chú Trưởng khu rất bận, nếu không thì hôm qua chú ấy đã đến rồi.
Chú ấy đi thẳng vào vấn đề:
"Dưa hấu nhà cháu là cùng một giống phải không? Có phải quả nào cũng ngon như quả hôm qua cháu mang đến không? Nếu đúng như vậy thì tôi muốn mua hết. Tiền thì có thể phải nợ lại vài ngày, nhưng cháu yên tâm, chắc chắn sẽ cao hơn giá thị trường. Tôi cũng không giấu gì cháu, số dưa này là tôi mua giúp người khác, cậu bạn học của tôi làm về nghiên cứu giống dưa, ban đầu cậu ấy định mua dưa của nông trường chúng tôi, nhưng không hiểu sao, sau khi mang mẫu dưa đi kiểm tra thì họ bảo dưa của nông trường chúng tôi không đạt tiêu chuẩn, làm tôi tức chết đi được…
Dưa nhà cháu ăn ngon thật, hôm qua tôi mang nửa quả còn lại về cho cậu ấy ăn thử, thế mà cậu ấy, một người khó tính trong chuyện ăn uống, cũng phải khen nức nở, còn nói chỉ cần chất lượng giống như quả hôm qua thì cậu ấy sẽ mua hết. Ban đầu, cậu ấy định hôm nay sẽ đến để bàn chuyện mua bán với cháu, nhưng sáng sớm nay cậu ấy lại có việc phải về Hải Thành gấp, trước khi đi còn dặn dò tôi phải đến thu xếp chuyện này cho ổn thỏa."
Có người đến tận nhà mua dưa, người nhà họ Từ vui mừng còn không hết, đỡ phải mất công mượn máy kéo chở dưa đi bán.
Còn về phần giá cả, chú ấy cũng đã nói rồi, chắc chắn sẽ cao hơn giá thị trường.
Còn cao hơn bao nhiêu thì phải xem kết quả đánh giá cụ thể của bên Viện nghiên cứu giống cây trồng, dù sao thì cũng sẽ không để cho nhà cô bị thiệt.
Bên kia đang cần dưa gấp, sau khi bàn bạc xong xuôi với Từ Nhân, chú Trưởng khu không trì hoãn thêm nữa, lập tức cho người lái xe tải đến ruộng dưa, mang theo cả cân để cân dưa.
Sợ chậm chân một chút là dưa hấu trong ruộng sẽ bị người khác mua mất.
Mọi người nhanh chóng hái dưa, cho dưa vào sọt, sau đó khiêng từng sọt dưa lên cân, ghi lại trọng lượng, rồi lại khuân dưa lên xe tải.
Ngoại trừ một mẫu dưa gieo muộn sau khi thu hoạch cải dầu thì toàn bộ số dưa còn lại đều được chú Trưởng khu thay mặt cho Viện nghiên cứu mua hết, chỉ trừ lại hơn chục quả chưa chín hẳn để cho nhà họ Từ ăn.
Số dưa này, chỉ riêng tiền đặt cọc đã là năm trăm tệ.
Thực lòng mà nói, cho dù không có thêm khoản nào nữa thì số tiền này cũng đã vượt xa dự tính của hai ông bà.
Vì vậy, họ chẳng còn lo lắng gì nữa, vui vẻ hỗ trợ hái dưa, cân dưa, ghi chép, ai nấy đều bận rộn nhưng rất vui vẻ.
Nhìn thấy nhà họ Từ chỉ với hai mẫu dưa hấu mà đã bán được năm trăm tệ, dân làng không chỉ đơn thuần là cảm thấy ghen tỵ, họ thật sự muốn chạy đến hỏi cha Từ một câu: Tại sao nhà ông lại gặp vận may như vậy?
Năm ngoái, rất nhiều hộ gia đình trong thôn trồng dưa hấu, nhưng đến mùa thu hoạch lại gặp phải một trận mưa lớn, khiến dưa hấu bị nhạt, bán không được giá.
Vì vậy, năm nay rất ít nhà trồng dưa, có trồng cũng chỉ trồng vài cây ở vườn nhà để ăn cho đỡ ghiền.