Phó Linh Linh có gửi tin vui trong thư: Tháng này báo tỉnh mở một chuyên mục mới, mời cô viết bài, nhuận bút cao hơn trước rất nhiều.
Như vậy, thu nhập của cô còn cao hơn so với đi làm công xưởng, lại chủ động về thời gian, có thể toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ.
Ngoài ra, chị dâu cô cũng đã có thai, đôi khi nhìn hai đứa nhỏ với ánh mắt không mấy thiện cảm, Phó Linh Linh lo lắng sau khi chị dâu sinh con trai, hai đứa nhỏ sẽ bị hắt hủi, nên đã dọn ra ngoài ở riêng.
Chỗ ở mới là căn nhà cũ trước đây của ông bà nội cô để lại, tuy hơi cũ kỹ một chút, nhưng bù lại yên tĩnh, không phải chứng kiến những chuyện thị phi trong nhà, rất thích hợp để cô tập trung viết lách.
Từ Nhân đọc thư xong, suy nghĩ một chút, lại lấy thêm không ít gạo, mì, dầu, muối tương dấm - những thứ cần thiết khi sống một mình, hôm sau kéo Từ Kiến Quân lên huyện thành.
Đồ đạc nhiều như vậy, lại thêm hai túi gạo nặng trịch, không cần cô mở lời, Từ Kiến Quân cũng chủ động giúp cô mang.
Hai người lần theo địa chỉ trong thư, lại hỏi thăm thêm người dân trong ngõ, cuối cùng cũng tìm được nhà Phó Linh Linh. Vừa đến nơi, họ thấy mẹ Phó Linh Linh đang đứng chặn trước cửa mắng sa sả:
“Chị dâu mày có chỗ nào đối xử tệ bạc với mày? Mới cãi nhau có mấy câu mày đã dọn ra ngoài? Còn lớn tiếng nói với tao là không cần lấy chồng. Không lấy chồng thì mày định thế nào? Định làm bà cô già để nhà này nuôi cả đời hay sao? Hay là định ở lì chỗ này? Căn nhà này là của ông bà mày để lại cho anh trai mày, mày có tư cách gì mà ở? Chị dâu mày đang mang thai, nhưng có nói là không chăm hai đứa nhỏ đâu. Trên danh nghĩa nó vẫn là mẹ của hai đứa, mày ôm chúng đi như vậy là muốn người ta chửi vào mặt nhà này có phải không?”
Mắt Phó Linh Linh đỏ hoe cãi lại: “Con không có ý gì hết, con chỉ muốn chăm sóc Long Long và Nữu Nữu nên người, để chị dâu con yên tâm. Chị dâu mới đã có thai rồi, cứ để chị ấy dưỡng thai cho tốt! Long Long và Nữu Nữu không cần chị ấy phải nhọc công chăm sóc! Con sẽ chăm sóc chúng! Lấy chồng, con cũng sẽ chọn người đàn ông thật lòng yêu thương hai đứa!”
"Mày…" Mẹ Phó tức đến suýt ngất, chỉ tay vào mặt con gái mắng: “Được lắm! Có giỏi thì sau này đừng có ngửa tay xin xỏ nhà này! Muốn ở đây thì đưa tiền thuê nhà đây! Cho thuê bao nhiêu thì đưa đủ cho tao bấy nhiêu!”
“Thuê thì thuê…”
“Căn nhà này bao nhiêu? Tôi mua!”
Từ Nhân cắt ngang lời Phó Linh Linh, tiến đến nói với mẹ Phó: “Tôi đang muốn mua một căn nhà trong huyện, căn nhà này tuy nhỏ hẹp, lại hơi cũ, nhưng bù lại vị trí khá yên tĩnh, ít người qua lại! Bao nhiêu tiền? Nếu giá cả hợp lý tôi sẽ mua.”
Từ Kiến Quân suýt bật cười.
Một căn nhà xập xệ, ọp ẹp thế kia mà em gái cũng có thể nói nghe hay ho, văn vẻ đến thế, cũng tài thật!
Mẹ Phó không biết Từ Nhân quen biết con gái bà, nghe nói có người muốn mua nhà thì mừng ra mặt: “Được, được, giá cả dễ thương lượng.”
Bà cũng từng có ý định bán căn nhà cũ này, nhưng tiếc là vị trí không tốt, ngõ lại nhỏ hẹp, đám người buôn bán muốn thuê thì xe ba gác chở hàng không vào được. Hơn nữa, mẹ Phó cũng không muốn cho thuê rẻ, nên cứ bỏ không như vậy.
Chi bằng bán đi cho khuất mắt, khỏi phải nhìn thấy con nhỏ cứng đầu cứng cổ kia.
Cuối cùng, Từ Nhân mua lại căn nhà cũ kỹ đó, để Phó Linh Linh yên tâm sinh sống.
Trong thời gian đó, Từ Kiến Quân giúp đỡ rất nhiều việc, nào là lợp lại mái nhà, xây lại tường rào, còn tìm thợ mộc trong thôn đóng một cánh cửa gỗ lim chắc chắn thay cho cánh cửa cũ ọp ẹp, chỉ cần gió thổi qua là kêu cót két. Anh còn khảm mảnh chai lên tường để đề phòng trộm cắp.
Mẹ Phó cứ tưởng bán nhà rồi, con gái không có chỗ ở sẽ ngoan ngoãn dọn về nhà.
Từ ngày con dâu mang thai thì không muốn động tay động chân làm việc gì, bà đã lớn tuổi rồi mà vẫn phải làm cơm, giặt giũ cho con trai, con dâu. Trong lòng bà tuy ấm ức nhưng nghĩ đến đứa cháu trong bụng con dâu, bà đành nhịn, chỉ mong con gái về nhà phụ giúp.
Hơn nữa, con bé cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm đối tượng để tính chuyện trăm năm.