Nhà họ Lý giờ đã thoát khỏi cảnh nghèo khó trước đây, xây nhà mới, mở rộng quy mô nuôi trồng, bây giờ không chỉ có ngao, sò, mà còn nuôi cả ghẹ xanh, tôm sú.

Đây chính là nuôi trồng kết hợp - chia bãi bồi thành từng ô từng ô một, giống như ruộng lúa vậy, khu vực có nước thì nuôi ghẹ xanh ở tầng đáy, nuôi tôm ở tầng trên, trong bùn nuôi ngao, trên mặt bùn nuôi sò.

Nuôi trồng kết hợp tuy có thể giảm thiểu rủi ro, nhưng lại rất khó. May mà Từ Nhân có tặng họ cuốn "Cẩm nang kỹ thuật nuôi trồng thủy sản kết hợp".

Dựa vào tinh thần không chịu thua và cuốn sách kỹ thuật quý giá này, trang trại nuôi trồng của nhà họ Lý đã trở thành đơn vị dẫn đầu ở thôn Hậu Hải.

Vừa nhìn thấy Từ Nhân đến, mẹ Lý liền gọi cháu trai lớn ra trang trại, chọn một giỏ ghẹ xanh lớn về, bà biết Từ Nhân thích ăn ghẹ.

Chưa đến bữa, bà đã hấp ghẹ, pha thêm một đĩa nước chấm gừng, để Từ Nhân vừa ăn vừa nói chuyện. Lát nữa lúc cô về, bà lại cho cô mang theo hải sản khác.

Trong lúc trò chuyện, Từ Nhân được biết tàu đánh cá mà cô góp vốn làm ăn rất phát đạt, có lẽ đây chính là may mắn mà cô có được nhờ lần đầu tiên dám ăn ghẹ.

Nghỉ đông năm nhất đại học, đúng như nhà họ Lý nói, không chia hoa hồng, mà chia hải sản: cá đù ba bốn cân một con, mực nang to đến năm cân không hết, còn có tôm sú to bằng bàn tay... Mùa đông năm đó, nhà cô đã đón một cái Tết vô cùng sung túc.

Mấy năm sau đó không chia hải sản nữa.

Mọi người đều thích chia tiền, hải sản dù ngon đến đâu cũng không bằng tiền mặt.

Tiền chia từ nghề cá tăng dần theo từng năm, đến Tết năm ngoái, đã vượt qua cả thu nhập một năm làm nông vất vả của bố cô.

Số tiền này, cô chia làm ba phần: một phần đưa bố mẹ dưỡng lão, một phần đưa anh chị nuôi gia đình, phần của cô, cơ bản đều đổi thành vật chất hết.

Ví dụ như lần này đi chợ hải sản, cô đã mua rất nhiều hải sản tươi sống mà ở thành phố nội địa không có. Cô cũng mua không ít hải sản khô như tôm khô, cá chình khô, cá đù khô…

Trước khi về trường, cô sẽ ghé qua thành phố Đồng Thành thăm anh chị và các cháu, mang đặc sản quê nhà đến cho họ.

Năm nay anh trai cô lại thăng chức, chuyển từ khu tập thể cũ sang căn hộ độc lập dành cho cán bộ công nhân viên, Từ Nhân chưa đến đó bao giờ, chị dâu gọi điện, viết thư, nhiều lần rủ cô đến chơi, hai đứa cháu cũng bảo nhớ cô, cô đến đó xem nhà cửa cũng được.

Rời khỏi thôn Hậu Hải, mặt trời còn chưa lặn, Từ Nhân không vội về nhà mà lái xe đến đầu thôn phía Tây.

Phó Linh Linh đã kết hôn vào năm ngoái, gả cho không ai khác chính là anh họ Từ Kiến Quân - con bác cả, hơn cô một đời.

Vì chuyện này, Từ Kiến Quân suýt chút nữa là bất hòa với gia đình, bởi vì mẹ anh không cho anh lấy một người phụ nữ đã có hai con nhỏ, cho dù Phó Linh Linh vẫn còn là con gái.

Nhưng Phó Linh Linh không cần sính lễ, cô chỉ có một yêu cầu - mang theo hai đứa cháu song sinh theo cô về nhà chồng.

Chủ yếu là vì cô lo lắng sau khi mình đi lấy chồng, hai đứa nhỏ ở lại nhà họ ngoại sẽ bị ức hiếp, vì thế trước khi hẹn hò, cô đã nói rõ: Sau khi kết hôn phải mang theo cháu trai cháu gái cùng chung sống.

Từ Kiến Quân yêu cô, yêu ai yêu cả đường đi lối về nên cũng rất yêu quý hai đứa nhỏ.

Vì chuyện này mà bác cả Từ Đại Cước đã khóc lóc vật vã mấy ngày trời, còn đến tìm mẹ Từ bàn bạc.

Mẹ Từ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại nghĩ:

Tôi với bà thân thiết lắm à? Còn nhớ năm đó, chúng ta cãi nhau to đến mức nào chỉ vì tranh nhau một tấc đất ruộng không? Thế mà bà còn dám đến tìm tôi bàn bạc.

Không sợ tôi bày mưu tính kế cho bà đem kéo cắt phăng cái đó của Từ Kiến Quân nhà bà đi à? Vậy là xong hết mọi chuyện, con dâu mà bà không vừa ý kiểu gì cũng chạy mất dép.

Nhưng làm sao bà dám nói thẳng ra như vậy? Nói ra kiểu gì hai nhà cũng trở mặt thành thù.

Vậy nên, mẹ Từ bĩu môi nói:

“Tôi nào có quyền gì mà xen vào. Từ Kiến Quân có phải con trai tôi đâu, hay là bà muốn cho nó làm con nuôi nhà tôi?”

"Phì phì phì!" Bác cả tức giận đến mức phun nước bọt: “Tôi hỏi bà xem có cách nào ngăn cản nó không cho nó cưới không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play