Tố Vân không hiểu ra sao, chuẩn bị rời khỏi phòng thì ánh mắt vô tình lướt qua chiếc gương đồng, chợt thấy trên trán mình có một vết sẹo dài cả tấc, phía dưới vết sẹo, đôi mắt vốn linh hoạt bỗng trở nên ảm đạm.
    Tránh né đã nhiều ngày, nhưng vẫn không thể tránh khỏi.
    Nàng khẽ đưa tay, chạm vào vết sẹo trên trán. Lúc trước, đại thiếu phu nhân đã mời đại phu đến khám cho nàng, cầm máu, kê đơn thuốc, nhưng vết sẹo này khó mà xóa được.
    "Ngươi còn soi gương sầu bi?" Thẩm Diệu Nghi cất giọng vui sướng, mang theo vẻ coi thường, "Chỉ là một chút vết thương nhỏ, làm gì mà ỉ ôi như vậy? Mau đi phòng bếp lấy cho ta chút đồ ăn, hôm nay ta muốn ăn nhiều một chút."
    Nghe vậy, trong mắt Tố Vân thoáng qua một tia oán giận, nhưng nàng nhanh chóng thu liễm, cúi đầu chậm rãi lui ra ngoài.
    Cuộc sống như thế này, nàng cũng không biết mình còn có ý nghĩa gì để tồn tại.
    Làm người hầu, từ nhỏ đã được quản sự dạy dỗ phải trung thành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play