Lời Tạ Lâm vô tâm, thật đúng là trúng phóc.
    Bùi Như Diễn không đáp, ngược lại nói: "Đợi chuyện Dương Châu xong, bệ hạ chắc chắn phải nhìn ngươi bằng con mắt khác."
    "Đổi cách nhìn triệt để chỉ xem thì có tác dụng gì, tốt nhất là có thể điều ta vào kinh thành đi," Tạ Lâm thở dài, đột nhiên nghĩ đến một người, ngữ điệu đều cao lên, "Đúng rồi, lần trước đưa đi thỏ con, Miên Miên còn thích?"
    Bùi Như Diễn nghiêng đầu nhìn hắn bộ dạng không đáng tiền kia, nhớ tới lần trước đi Kim Lăng vì hắn mà chịu khổ, mày nhíu lại, "Ta đâu phải nàng, ta làm sao biết được."
    Tạ Lâm thấy rõ sự thất vọng trong mắt, "Biểu huynh luôn chỉ quan tâm đến người mình muốn quan tâm."
    "Chẳng phải vậy sao?" Bùi Như Diễn thờ ơ đáp.
    Tạ Lâm thở dài nặng nề hơn, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, lập tức trở nên nghiêm túc, "Thôi vậy, hay là nói chuyện Dương Châu đi, biểu huynh đến trên đường đi, chắc chắn thấy toàn thành xơ xác, trùng kiến là công trình lớn, bạc là một mặt, thời gian cũng vậy, còn có thợ thuyền cũng không đủ, dân hạ du thương vong nghiêm trọng, công nhân bốc vác trong thành có hạn, chỗ ở cho dân nếu muốn ở lâu dài, cũng phải gia cố thêm, phải kịp trước ngày đông gia cố tốt, ít nhất phải chống lạnh được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play