Tần Lam đã đoán trước Lục Tuyết không có chứng cứ chứng minh cô ta là người đẩy mình xuống, nên mới ngang nhiên diễn kịch trước mặt mọi người mà không hề chột dạ.
Cho dù Lục Tuyết có đứng ra nói chính cô ta làm, không có bằng chứng thì cũng chỉ là một cuộc cãi vã vô nghĩa.
Nhưng không sao cả, Lê Hoan không cần tất cả mọi người đều biết sự thật, chỉ cần cô biết là đủ.
Tần Lam dám xuất hiện trước mặt cô mà chẳng e dè gì, vì tin chắc rằng mình sẽ không phải chịu bất kỳ hình phạt nào theo pháp luật, còn Lê Hoan là một quân nhân, lại càng không thể lấy oán báo oán.
Lê Hoan nhìn thấy khoé môi Tần Lam khẽ nhếch, vừa áy náy vừa khiêu khích, cô nhàn nhạt cong môi, “Tần Lam, cậu không cần tự trách, vốn dĩ chuyện này đâu liên quan gì đến cậu, đúng không? Cậu nghĩ tôi sẽ trút giận lên người ‘vô tội’ à?”
Hai chữ “vô tội” ấy châm chọc đến mức ai cũng nghe ra, sắc mặt Tần Lam hơi cứng lại rồi mới cười gượng, “Tất nhiên là không, là do tớ suy nghĩ nhiều, xin lỗi cậu.”
“Không sao, các cậu đến thăm tôi là tôi vui rồi.” Lê Hoan mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt lướt qua bóng người vừa thoáng qua ngoài cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT