Hoa Ly thủy chung chưa từng bước tới gần, chỉ đứng nơi xa chăm chú nhìn cảnh nàng và Hoa Uyên thân mật trêu đùa. Thần sắc hắn bình lặng lạnh nhạt, nửa điểm ghen tuông cũng không lộ ra.
Chỉ thấy hắn khẽ phủ tay áo, bạch y lay động, xoay người rời đi, bóng dáng như tuyết lặng lẽ khuất sau rèm trúc.
Lê Hoan lúc này mới buông tay khỏi vạt áo Hoa Uyên, phảng phất như chỉ cần chạm thêm một khắc nữa liền cảm thấy bẩn tưởi. Nếu không phải vì nhiệm vụ, nàng vốn lười diễn một màn như vậy.
Huống chi Hoa Uyên tự đưa đầu tới cửa, nàng không lợi dụng chẳng phải uổng phí tâm cơ của kẻ đang ngày đêm mưu toan hãm hại mình?
“Vậy ta chờ xem khi nào ngươi bị vạch trần, Hoa Ly sẽ giữ một nữ tử tàn phế xấu xí như ngươi được bao lâu!” Hoa Uyên tựa hồ cũng cảm thấy nàng dơ bẩn, vỗ vỗ vạt áo rồi hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Nếu là nữ tử khác, bị người sỉ nhục là ‘xấu xí tàn phế’, tất nhiên sẽ tự ti đau khổ, lòng như dao cắt. Thế nhưng nàng thì khác — chỉ biết đem những lời đó, gấp bội hoàn trả lại.
Ánh mắt nhàn nhạt dõi theo bóng lưng y rời đi, Lê Hoan uể oải phủi lớp bụi bám trên váy, khẽ nhếch môi nở nụ cười hiểm độc: “Chỉ tiếc là… ngươi chờ không nổi đến ngày đó đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play