Vân Châu theo sát sau lưng Thẩm Ninh, lúc này mới lên tiếng: “Nương nương hà tất phải tức giận với bọn hắn, chẳng qua là đám người thô lỗ, toàn thân nồng nặc mùi quê mùa và mồ hôi.”
Nói đoạn, nàng ta còn đưa tay lên quạt quạt trước mũi, như muốn xua đi thứ mùi khó chịu kia.
“Đi thôi.” Thẩm Ninh không đáp lời, chỉ dẫn Vân Châu hướng Cẩm Tú Cung mà đi.
Về phần Thẩm Kiêu, hắn cảm thấy vô cùng áy náy với Hầu gia và Tống Phó Tướng. Đợi khi đã kéo giãn khoảng cách với Mạnh Toàn Đức, hắn liền nhẹ giọng nói: “Hầu gia thứ lỗi, tiểu muội của hạ thần thật sự là không hiểu chuyện.”
Định Quốc Hầu dĩ nhiên không hề giận lây sang Thẩm Kiêu. Thẩm Kiêu thực sự là một hạt giống tốt, lần này hắn cố ý tiến cử hắn làm phó tướng.
Bất quá, việc này cuối cùng vẫn phải do Đại Sở đế quyết định.
Vì vậy, hắn cũng nhẹ giọng đáp: “Không sao, đều là tính tình trẻ con mà thôi. Hoàng Quý Phi nương nương trước kia cũng là người thẳng thắn như vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play