“Tiền tiết kiệm trong nhà đều giao cho em, anh đã đăng tin bán căn hộ ở khu Phúc Lâm rồi, sau khi bán được thì em cứ cầm theo. Một mình ở bên ngoài, có tiền phòng thân thì vẫn hơn.”
Năm thứ sáu kể từ ngày tận thế bùng phát, Thẩm Tông mất mạng.
Khi tỉnh lại, cô nghe thấy những lời này.
Cô ngồi trên ghế sofa, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đối diện.
“Cố Khải?” Cô gọi tên anh, gần như không thể tin vào mắt mình.
“Ừm?”
Người đàn ông đang cúi đầu nói chuyện dừng lại, ngước mắt lên.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, nước mắt Thẩm Tông tức khắc trào ra.
Anh vẫn còn sống!
Cố Khải vẫn còn sống!
Tuy rằng khuôn mặt có phần mệt mỏi, nhưng anh vẫn khỏe mạnh, vẫn đang ngồi ở đây - trong căn nhà nhỏ mà hai người từng chung sống suốt ba năm.
Còn cô, cô đã thật sự quay về rồi.
Từ thế giới tận thế đơn độc, kinh hoàng, tuyệt vọng kia, cô đã quay về rồi!
Thẩm Tông bật khóc không thành tiếng.
“Đừng khóc nữa.” Nhìn vợ mình khóc như thế, Cố Khải thở dài.
Anh đứng dậy, đi tới đưa cho cô một tờ khăn giấy, nói: “Hôm nay là cuối tuần, sáng mai anh sẽ đi cùng em làm thủ tục…”
Soạt!
Một tiếng xé rách giòn tan vang lên, cắt ngang câu nói còn dang dở của anh.
Cố Khải ngỡ ngàng nhìn Thẩm Tông cầm tờ đơn ly hôn ở trên bàn mà cô mang đến xé làm đôi.
“Tông Tông?”
“Anh đâu có ý định ký, vậy thì giữ lại làm gì?”
Thẩm Tông sụt sịt mũi, giật lấy khăn giấy trong tay Cố Khải, lau mặt loạn xạ.
Làn da mềm mịn của cô lập tức bị chà đến mức đỏ lên thành hai mảng, có chút chói mắt trên gương mặt trắng nõn kia.
Cố Khải không kìm được mà nhìn lâu thêm chút nữa.
Ánh mắt anh rơi xuống tờ đơn bị xé nát, khẽ thở dài giải thích: “Không phải là không ký, chỉ là về phương diện phân chia tài sản không phân chia như thế này được. Em học mỹ thuật, dù có học bổng bán phần thì học phí cũng không ít. Giờ không phải là lúc để giận dỗi, ra ngoài rồi thì cần phải mang theo nhiều tiền một chút.”
“Em không cần! Tiền đó không phải là của em, căn nhà đó là tài sản trước hôn nhân của anh.”
“Em nhất định phải tính toán rõ ràng với anh như vậy sao?” Trong mắt Cố Khải ánh lên một tia buồn bã.
Anh hít sâu một hơi, lại khuyên nhủ: “Tông Tông, nghe anh một lần đi.”
“Không nghe!”
Thẩm Tông nhìn anh bằng đôi mắt trong veo đẫm lệ, nói từng chữ từng chữ rõ ràng: “Em không cần tiền của anh, anh có thể làm gì được?!”
“Anh sẽ không ly hôn!”
Cố Khải cũng bắt đầu nổi nóng: “Em không lấy tiền thì anh sẽ không ký vào đơn ly hôn!”
“Được.”
Thẩm Tông bỗng bật cười: “Vậy thì không ly hôn, em cũng không ly hôn nữa!”
Vừa nói, cô không chút do dự xé tờ đơn ly hôn thành từng mảnh vụn rồi ném nó lên không trung.
Những mảnh giấy trắng muốt rơi rải rác khắp mặt sàn. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Sự thay đổi đột ngột của vợ khiến Cố Khải sững sờ.
Từ nửa năm trước, sau khi một tác phẩm thiết kế của Thẩm Tông đoạt giải lớn ở nước ngoài, rồi được trường đại học mà cô mơ ước gửi thư mời nhập học, cuộc sống của hai người bọn họ đã bắt đầu xáo trộn.
Thẩm Tông một lòng muốn ra nước ngoài, còn muốn anh nghỉ việc để cùng cô sang đó.
Nhưng Cố Khải không muốn đi theo con đường đó.
Vì thế họ đã cãi nhau, tranh luận, chiến tranh lạnh, bùng nổ mâu thuẫn...
Sau này, Thẩm Tông dọn về nhà mẹ đẻ, chỉ liên lạc với anh thông qua điện thoại và mạng xã hội, thậm chí còn không chịu gặp mặt anh.
Lần này họ gặp nhau cũng chỉ là để lấy đồ, tiện thể bảo anh ký vào đơn ly hôn.
Cố Khải vốn đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi rồi.
Nào ngờ, mọi chuyện lại rẽ sang hướng hoàn toàn khác.
“Đừng đứng ngây ra nữa, nếu không còn việc gì khác thì hai ta ra ngoài một chuyến.” Thẩm Tông vừa lau những giọt nước mắt không tài nào lau sạch trên mặt, vừa nói.
Cô cố gắng kiềm nén cảm xúc, nói với Cố Khải: “Anh mang theo cái chìa khóa bên khu Phúc Lâm đi, em không có mang, chúng ta đến đó ngay bây giờ.”
Sáu năm sống trong tận thế đã sớm mài giũa con người trở nên cứng cỏi.
Được gặp lại người chồng mà mình mong nhớ khôn nguôi, Thẩm Tông xúc động đến mức chỉ muốn lao vào lòng anh mà òa khóc một trận cho thỏa!
Nhưng cô biết, bây giờ chưa phải là lúc.
Vì thời gian của họ không còn nhiều, họ phải quý trọng từng ngày nắng đẹp còn sót lại.
Nếu cô không đoán sai thì hiện tại cô đã được sống lại.
Trở về đúng một ngày trước khi ly hôn, tức là còn đúng một tháng nữa là đến tận thế.
Hôm nay là ngày 15 tháng Sáu, ngày này một tháng sau, sau một trận động đất lớn chưa từng có trong lịch sử ——
Tận thế sẽ chính thức bắt đầu.
Nếu ông trời cho cô cơ hội làm lại thì cô nhất định sẽ nắm thật chặt, tuyệt đối không để thảm kịch năm xưa tái diễn.
Cô sẽ giữ thật chặt tay của người thân, cùng nhau vượt qua tất cả những cửa ải khó khăn.
Và trước khi mọi chuyện bắt đầu, cô càng phải chuẩn bị thật kỹ.
Mới nói được nửa câu, sao lại đòi chạy đi xem nhà rồi?
Cố Khải nhất thời không theo kịp tiết tấu của vợ mình.
Đột nhiên, anh nhớ ra một chuyện.
“Chìa khóa đang ở chỗ Gia Thụ, lúc nãy bên môi giới gọi nói rằng có người hẹn xem nhà, anh đợi em mãi mà không thấy em đâu nên đã bảo cậu ấy qua đó rồi.”
Anh vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “Bây giờ chắc cậu ấy và người môi giới đều đã đến chỗ căn nhà rồi.”
“Vậy thì lấy chìa khóa dự phòng đi. Đúng lúc, anh gọi cho Gia Thụ luôn đi, nói với cậu ấy là không bán nhà nữa, bảo người môi giới rút đi, rồi bảo cậu ấy tới căn nhà đó, em có chuyện muốn gặp cậu ấy.”
Cố Khải không hiểu vì sao Thẩm Tông lại gấp gáp muốn đến căn nhà kia như vậy?
Nhưng nếu thật sự không ly hôn nữa thì anh cũng không muốn bán căn nhà đó đi.
Dù gì thì đó cũng là nhà tân hôn của họ, hơn nữa còn là căn mà mẹ anh khi còn sống đã đích thân chọn lựa, đối với anh mà nói nó có ý nghĩa rất đặc biệt.
“Được.” Anh đáp lời rồi cầm điện thoại lên, sau đó kéo tay Thẩm Tông đang đứng dậy, ra hiệu cho cô đợi một chút.
Vừa gọi cho em họ Cố Gia Thụ, anh vừa sải bước vào phòng ngủ của hai người bọn họ.
Rất nhanh sau đó, anh cầm theo một hộp quà đựng mỹ phẩm bước ra.
Mở ra, lấy một hũ kem dưỡng da rồi đưa cho Thẩm Tông, ý bảo: “Thoa mặt đi, khóc đến mức đỏ hết cả mặt rồi kìa.”
Thẩm Tông hơi sững người.
Cô nhìn hộp quà được đóng gói tinh xảo kia, một lúc lâu sau mới nhớ ra đây là một thương hiệu mỹ phẩm rất đắt tiền.
Trước đây cô từng rất muốn mua nó nhưng lại chưa từng nỡ chi tiền.
Trong ấn tượng của cô, Cố Khải cũng chưa từng mua cho cô loại mỹ phẩm này.
Thấy Thẩm Tông cứ nhìn mình chăm chú, Cố Khải có hơi ngượng, nghiêng đầu sang chỗ khác, giải thích: “Là quà sinh nhật mà anh mua cho em từ trước.”
Thẩm Tông đã hiểu.
Sinh nhật cô là ngày 25 tháng Một, mà lúc cô quyết tâm ra nước ngoài là vào đầu tháng Một.
Lúc đó hai người bọn họ đang căng thẳng, dĩ nhiên cũng không tổ chức sinh nhật được.
Thế nên món quà này, kiếp trước anh mãi mãi không kịp tặng nó cho cô.
Nghĩ tới đây, lòng cô lại chùng xuống, có chút xót xa.
Cô nhận lấy hũ kem rồi cầm vào nhà tắm.
Vừa đi vừa dặn: “Anh chuẩn bị sẵn đồ cần mang theo đi, hôm nay chúng ta phải ra ngoài cả ngày đó. Năm nghìn euro trong ngăn kéo, anh cũng cầm nó theo luôn đi, lát nữa chúng mình đến ngân hàng đổi tiền, dù sao thì em cũng không đi nữa, giữ lại cũng vô ích.”
Những lời này khiến Cố Khải sửng sốt, rồi cảm xúc cũng theo đó mà lập tức buông lỏng hẳn.
Lúc này, anh mới thật sự tin rằng vợ mình đã không còn ý định ly hôn nữa rồi.
Trước đó anh vẫn còn chút bất an, sợ Thẩm Tông chỉ là nhất thời xúc động, qua vài hôm rồi lại đổi ý.
Trước đây cũng từng xảy ra chuyện như vậy rồi.
Nhưng bây giờ cô lại nói muốn đem đổi số euro kia.
Cố Khải biết, hôm nay Thẩm Tông đến đây, ngoài chuyện đưa đơn ly hôn ra, việc quan trọng nhất chính là lấy số tiền kia, cô cần dùng số tiền đó để đi du học.
Mà giờ cô lại nói muốn đi đổi tiền, vậy tức là cô chắc chắn sẽ không đi ra nước ngoài nữa.
Nghĩ đến đây, niềm vui trong lòng Cố Khải không có cách nào kìm nén nổi.
Anh lớn tiếng đáp lời, nhanh chóng lấy tiền và chìa khóa dự phòng rồi cùng Thẩm Tông rời khỏi nhà.
Cố Khải đi lấy xe, Thẩm Tông đứng một mình bên lề đường đợi.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời gay gắt khiến người ta không tài nào mở mắt ra được.
Thế nhưng Thẩm Tông lại cảm thấy——
Mọi thứ lúc này thật sự tốt đẹp biết bao!
Được nhìn thấy ánh mặt trời, được cảm nhận hơi ấm.
Không còn những đàn côn trùng độc bủa vây trời đất, không phải chui rúc trong hầm như dã thú, không còn phải sống trong nỗi hoang mang, khiếp sợ và cô độc kéo dài không dứt...
Không biết có phải vì ánh nắng quá chói chang hay không, nước mắt cô lại không kìm được mà tuôn rơi một lần nữa.
Cô ùng sức dụi mắt rồi dời ánh nhìn đi chỗ khác. ( app TYT - tytnovel )
Bây giờ không phải là lúc để cảm thán, còn quá nhiều việc phải làm, cô không thể lãng phí thời gian được.
Tính lại ngày tháng, Thẩm Tông mở điện thoại hủy vé máy bay và đặt phòng khách sạn cho buổi họp lớp ở thành phố Nam An sau nửa tháng nữa.
Rất nhanh, tài khoản ngân hàng của cô đã cộng thêm hơn ba ngàn tệ.
Tiện tay, cô kiểm tra luôn tài khoản của mình, thấy trong tài khoản tiết kiệm cá nhân của mình còn lại hai mươi bốn vạn tám ngàn tệ, này trên cơ bản gần như là toàn bộ số tiền mà cô có hiện giờ.
Khoản tiền mà Cố Khải nói là tiền tiết kiệm trong nhà, thực ra chính là tiền riêng của anh.
Sau khi xác lập quan hệ, anh đã giao hết khoản tiết kiệm cá nhân cho cô, tiền lương hằng tháng cũng được chuyển trực tiếp vào cái thẻ ngân hàng kia.
Khoản tiền đó luôn do Thẩm Tông quản lý.
Khi đó hai người bọn họ đã thống nhất rằng tiền của cô thì tiết kiệm lại để làm quỹ dự phòng, còn tiền của anh thì dùng cho sinh hoạt hằng ngày.
Về sau sửa sang nhà cửa, mua xe, tiêu dùng trong nhà, thậm chí là cả tiền tiêu vặt của Cố Khải cũng là do cô chuyển khoản định kỳ cho anh.
Cho nên, khi Cố Khải nói ly hôn và bảo cô lấy hết số tiền kia đi, Thẩm Tông thật sự không thể nào đưa tay ra lấy được.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Tiền của Cố Khải chẳng phải cũng là tiền của cô sao? Cô dùng thì có gì sai?
Thẩm Tông mở ứng dụng ngân hàng, dựa vào trí nhớ để nhập số tài khoản của Cố Khải vào, kiểm tra số dư tài khoản.
Từ lịch sử giao dịch có thể thấy, suốt nửa năm nay anh gần như không đụng đến số tiền ấy.
Số dư chỉ có tăng chứ không có giảm, đến giờ tổng cộng là mười bảy vạn sáu ngàn tệ và một số ít lẻ.
Cộng cả hai khoản tiền có thể sử dụng được của hai người hiện tại là bốn mươi hai vạn.
Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng thật ra lại chẳng đủ để làm chuyện gì lớn.
À đúng rồi, còn cả năm nghìn euro kia nữa.
Thẩm Tông nhanh chóng kiểm tra tỷ giá ngoại tệ hôm nay, xác định có thể đổi được thêm ba vạn năm.
Tức là bây giờ cô có trong tay tổng cộng bốn mươi lăm vạn năm ngàn tệ để tự do sử dụng.
Trong đầu cô tính toán như chớp, lúc xe của Cố Khải chạy đến mà cô cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Sau khi lên xe, Thẩm Tông cũng không vội nói chuyện với anh mà thuần thục mở ứng dụng mua sắm lên ngay.
Nhìn những sản phẩm phong phú đa dạng trước mắt, cô lại cảm thán trong lòng một lần nữa, rồi nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm.
Để đối phó với trận động đất sắp xảy ra cùng với những chuỗi thảm họa kế tiếp, thứ đầu tiên cần chuẩn bị dĩ nhiên là vật dụng cứu sinh.
Thẩm Tông vừa cố gắng hồi tưởng những vật tư cần thiết nhất lúc bấy giờ trong đầu, vừa nhanh chóng cho các món đồ mà mình đã tìm được vào giỏ hàng.
Lều cứu hộ tự động bơm hơi – loại lớn có thể chứa mười người, mua một cái; loại nhỏ dành cho ba đến bốn người, mua ba cái; thảm cách nhiệt, giữ ấm và chống ẩm – mỗi loại mua năm bộ.
Ngoài ra, cô còn chọn thêm:
Mũ bảo hộ chống động đất có thể gấp gọn – 20 cái; túi ngủ khẩn cấp lót lông vũ loại dày 10 cái + loại mỏng 20 cái; dây cứu sinh chuyên dụng trong công tác cứu hộ động đất (30 mét/cuộn) – 10 cuộn.
Áo mưa giữ nhiệt dùng trong trường hợp khẩn cấp – 100 cái; chăn giữ nhiệt – 100 cái; áo phản quang dài tay dùng cho các hoạt động ngoài trời ban đêm – loại người lớn 50 cái + loại trẻ em 20 cái.
Quần áo liền thân có lưới chống muỗi côn trùng loại nhẹ, có thể nhìn xuyên – người lớn 100 bộ; đồ bảo hộ chống nước và chống côn trùng dạng rút dây – 50 bộ; quần áo liền thân điều chỉnh được dành cho trẻ em – 20 bộ; áo quần chống muỗi có rút dây – 10 bộ; ủng đế dày loại dành cho nam, nữ và trẻ em – tổng cộng 50 đôi.
Sau khi cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ hàng hóa trong giỏ, nhìn vào con số cuối cùng hiển thị: 39.400 tệ, Thẩm Tông hít sâu một hơi rồi nhấn thanh toán.
Tổng số tiền tiết kiệm hiện tại cũng chỉ có bốn mươi lăm vạn, một lần tiêu tiền đã bay mất bốn vạn rồi.
Thế nhưng, những thứ cần mua thì còn xa mới dừng lại ở đây được.
Xem ra, chuyện cấp bách nhất bây giờ là phải tìm cách xoay tiền rồi.
Ngay lúc Thẩm Tông đang đau đầu vì tiền bạc, Cố Khải đã đỗ xe lại, quay sang nói với cô: “Đến rồi.”
_____
Editor có lời muốn nói:
Lú: Tác giả không đặt tên chương nên tên chương đều do editor tự đặt cho mọi người dễ hình dung về nội dung chương hơn.