Aaaaaaaaaaa cái hệ thống chết tiệt này, tôi chỉ nghĩ trong lòng thôi mà, tôi thật sự không muốn nói ra.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy Tiêu Trọng rụt chân lại vào trong áo bào.
Sau đó y tức giận không thôi:
- Chém cô ta thành tám khối.
Tôi ôm lấy chân y:
- Ma Tôn ta không phải đến để làm gián điệp, ta đến để đầu quân, ta thật sự mệt chết với đám danh môn chính phái kia rồi, ta thấy người anh tuấn, tiêu sái, khí chất uy vũ, mới nên là chủ của thiên hạ.
Tiêu Trọng cười lạnh:
- Anh tuấn, tiêu sái? Lúc giết người có anh tuấn, tiêu sái không?
Tôi:
- À không, lúc không mặc đồ cơ.
Tiêu Trọng: “...”
Aaaaaaaaaaaaa cái miệng chó này.
Tiêu Trọng bóp lấy cằm tôi:
- Ngươi nói ngươi muốn đầu quân, ngươi chứng minh đi.
Chúng minh ta không phải một phe với đám danh môn chính phải. Thế thì đơn giản, tôi mở miệng ra mắng từ tổ tiên đến đời con cháu của đám danh môn chính phái, tôi dùng hết tất cả những từ ngữ tục tĩu nhất mà tôi học được cả đời này để mắng chửi. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Mắng đến cuối cùng Tiêu Trọng nhíu mày lại. Tên đầu trâu bùi ngùi vỗ vai tôi:
- Đừng mắng nữa, tục quá đấy, ta không nghe nổi nữa rồi.
May mà tôi đã giữ lại được cái mạng nhỏ, Tiêu Trọng nói giữ tôi lại vẫn có lúc cần dùng, thế là tôi bị ném đến phòng tạp dịch. ( truyện trên app T•Y•T )
Mệt chết mất, tôi ngủ thẳng cẳng như chết, lúc tỉnh lại...
Tôi biến thành một con mèo trắng.
Tôi: - Hệ thống giải thích đi mày.
Hệ thống: [Đây là kỹ năng của ký chủ, trạng thái biến hóa.]
Biến thái... thì ra có nghĩa là như này.
- Ủa từ đã, thế mấy câu biến thái kia là sao nữa?
Hệ thống im lặng một hồi lâu:
- Bản tính mà thôi.
Thôi đừng nói nữa.
Mắng còn tục hơn cả tôi nữa.