Đầu đông tháng Chạp, trời lạnh hơn bất cứ ngày nào đã qua.

Ôn Diệu Nhiên nhìn tờ hóa đơn điện nước ga vừa mới gửi tới, đưa tay hà hơi vào lòng bàn tay.

"Thở dài cho ấm, tiết kiệm tiền." Ôn Diệu Nhiên vừa xoa tay vừa nghĩ.

Ting.

Cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại, quay đầu lại thấy màn hình sáng lên, khung tin nhắn hiện ra thông báo của chủ nhà.

Cậu vội vàng cầm lấy điện thoại, nở một nụ cười nịnh nọt qua màn hình, cố gắng thương lượng với chủ nhà xin khất tiền thuê nhà một hai ngày.

Mãi mới được chủ nhà rộng lượng cho qua, cậu lại thở dài một hơi, chuyển sang ứng dụng livestream, thấy số người hâm mộ trên trang cá nhân của mình từ 563 nhảy lên 568, tiền thưởng livestream cũng tăng thêm 37 tệ.

“Tuy một ngày tăng có 37 tệ, nhưng ít nhất cũng đảm bảo không chết đói, có thể sống thêm một ngày!”

“Tuy làm streamer một ngày tăng có 5 fan, nhưng chỉ cần vẫn còn tăng, thì 5 năm nữa chẳng phải cũng có thể chuẩn bị phúc lợi mừng vạn fan rồi sao?”

“Mình mới 21 tuổi, sống thêm 5 năm nữa có khó gì đâu!”

Ôn Diệu Nhiên đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nụ cười khó khăn lắm mới gượng được lại tan biến trong cái lạnh giá của mùa đông.

Góc nhà cũ không biết từ lúc nào đã bong ra một mảng sơn, trơ trọi một khoảng tường xám xịt, tương phản rõ rệt với màu xanh da trời đậm đà xung quanh, vô cùng chói mắt.

Giống hệt cuộc đời tồi tệ của cậu.

“Meo~”

Ôn Diệu Nhiên đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu lười biếng ngoài ban công.

Cậu nhìn theo tiếng động, chỉ thấy một con mèo đen không biết từ đâu tới, đang tắm mình dưới ánh nắng vàng óng trên bệ xi măng ở ban công, cuộn tròn lại thành một cục than nhỏ, lười nhác nằm dài ra.

Thật là thảnh thơi.

Ôn Diệu Nhiên không xua đuổi vị khách không mời này, mà lặng lẽ ngắm nhìn một lúc. Trái tim cậu mềm nhũn đi vì cục bông nhỏ ấy, không kìm được mà lẩm bẩm:

“Hay là kiếp sau tao cũng đầu thai thành mèo con bầu bạn với mày nhé? Sẽ không phải vất vả thế này, đến đâu cũng có thể ngủ.”

Đôi tai nhọn của con mèo đen khẽ động trong gió, nó ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Ôn Diệu Nhiên lặng lẽ nhìn nó một lúc, rồi khẽ cười: “Mơ mộng hão huyền…”

“Cậu không tìm thì thôi! Tớ nhất định sẽ tìm được anh Tri Ảnh!”

Tri Ảnh?

Đoạn Tri Ảnh?

Vừa ra đến đầu phố, Ôn Diệu Nhiên nghe thấy một giọng nói non nớt trẻ con gọi tên cậu thiếu niên nhà bên, liền dừng bước.

Cậu nhìn thấy một cậu bé mặc yếm, thắt nơ bướm trông rất quý phái ở bên kia đường, đang cầm điện thoại, giọng hậm hực nói chuyện với ai đó.

Bộ quần áo trên người đứa trẻ được may bằng chất liệu vải cứng cáp, chiếc ghim cài áo tinh xảo phức tạp lấp lánh dưới ánh mặt trời, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu.

Ôn Diệu Nhiên thấy cậu bé đó cúp điện thoại mà vẫn chưa hết bực, ngón tay không ngừng gõ trên màn hình, dường như đang trả lời tin nhắn.

Đèn xanh chỉ còn một nửa thời gian, mà cậu bé vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, đi rất chậm trên vạch kẻ đường.

“Phải đi nhắc nhở thằng bé mới được.”

Ôn Diệu Nhiên nghĩ.

“Qua đường mà cứ nhìn điện thoại thì nguy hiểm lắm!”

Ôn Diệu Nhiên vừa định mở miệng thì đèn đỏ trên đường nhấp nháy.

Không biết từ đâu lao tới một chiếc xe tải lớn chạy với tốc độ kinh hoàng, lao thẳng về phía cậu bé!

“A! Cẩn thận!”

“Chạy đi con ơi! Chạy mau!”

Bi kịch sắp xảy ra, người qua đường đều kinh hãi la lên.

Cậu bé ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động, trơ mắt nhìn chiếc xe tải lớn lao về phía mình, nhất thời không có bất kỳ phản ứng nào.

Phản ứng đông cứng!

Trong chớp mắt, Ôn Diệu Nhiên nhớ lại kiến thức chuyên ngành đã học ở đại học.

Khi con người gặp phải áp lực đột ngột, nguy hiểm, uy hiếp hay những tình huống cực đoan tương tự, cơ thể rất có thể sẽ xuất hiện phản ứng đông cứng.

Bây giờ kêu đứa bé chạy đã không kịp nữa rồi!

Thằng bé đã không còn kiểm soát được tay chân nữa!

Nhưng, có lẽ vẫn có thể điều khiển một chút sự chú ý, kiểm soát một chút những cơ bắp nhỏ.

Ôn Diệu Nhiên hét về phía cậu bé:

“Nhắm mắt lại!”

Cậu bé đang hoảng sợ nghe thấy giọng nói không biết từ đâu vọng tới, liền làm theo.

Chiếc xe tải lớn đang lao tới vun vút bỗng chìm vào bóng tối.

Cậu bé cảm thấy cơ thể mình bị một lực mạnh hất văng ra xa, nhưng không phải là sắt thép, mà là một đôi tay mềm mại.

Gần như cùng lúc đó, cậu bé nghe thấy một tiếng động lớn vang lên bên tai.

Đó là âm thanh của cơ thể bị va chạm.

Tháng Chạp, thời tiết thật lạnh.

Ôn Diệu Nhiên ngã vào vũng máu, nhưng lại cảm giác như nằm trên nước sôi, toàn thân đau rát.

Tai cậu ù đi, không nghe rõ người qua đường xung quanh đang bàn tán điều gì.

Khoang mũi cậu sặc mùi máu tanh, gần như không thể thở nổi.

Trước mắt cậu như phủ một lớp kính lọc màu đỏ máu, theo thời gian trôi qua, màu sắc ấy càng lúc càng đậm thêm.

Cổ cậu mềm oặt, đầu gục xuống, cậu thoáng nhìn thấy trên chiếc ghế bập bênh trước cửa một cửa hàng, có một bà cụ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trên đùi bà cụ là một con mèo đen quen thuộc.

Con mèo đen lười biếng ve vẩy bộ râu, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng về phía cậu.

Ôn Diệu Nhiên cong mắt cười, không tiếng động hỏi:

“Mày đến đón tao đi làm mèo con à?”

Đầu óc cậu hỗn loạn, vô số hình ảnh lướt qua, có lẽ là những thước phim cuối đời.

Giữa vô vàn những đoạn ký ức đau khổ, cậu khó khăn lắm mới nắm bắt được hai khoảnh khắc:

Một là cậu em nhà bên, Đoạn Tri Ảnh.

Chàng thiếu niên ngày thường ngoan ngoãn, hiếm khi tỏ ra mạnh bạo, lúc ấy cứ nhìn chằm chằm vào môi cậu, như bị trúng tà mà tiến lại gần, rồi lại gần hơn nữa.

Đôi môi hé mở, có thể thấy được răng và lưỡi bên trong.

Hơi thở của cả hai thoáng chốc quyện vào nhau, như một tấm lưới, trói chặt lấy cơ thể Ôn Diệu Nhiên, khiến cậu không thể nào thoát ra.

Khoảnh khắc môi kề môi…

Cánh tay chống phía sau của Ôn Diệu Nhiên mất lực, eo cậu mềm nhũn, ngã xuống ghế sofa.

Khoảng cách đột ngột kéo ra, đánh thức hai người đang chìm trong mê đắm.

Đó đã trở thành một nụ hôn dở dang.

Cậu nghĩ: “Tại sao Đoạn Tri Ảnh lại muốn hôn mình?”

Rồi cậu lại nghĩ: “Tại sao lúc đó, mình lại không muốn né tránh?”

Một khoảnh khắc khác, là mấy chậu sen đá mập mạp trên ban công, đang lấp lánh dưới ánh nắng mùa đông.

Cậu khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười:

“May mà trước khi ra ngoài đã tưới nước, chúng nó chắc có thể sống thêm một thời gian nữa.”

Trong khoảnh khắc, tất cả các giác quan của Ôn Diệu Nhiên đồng loạt đóng lại, kéo theo mọi suy nghĩ cùng tan biến.

Cậu nhắm mắt lại.

Một chú mèo Ragdoll con lông trắng, mắt xanh, mũi hồng phấn lăn ra từ vũng bùn trong con hẻm nhỏ.

Nó quá nhỏ, lại quá bẩn.

Bùn đất trên người thật nặng, nặng đến nỗi nó không thể nhảy nhót linh hoạt, chỉ có thể kéo lê thân hình đói lả, bẹp dí, nhích từng chút một ra khỏi con hẻm.

Ngoài hẻm, ánh nắng rực rỡ, nhưng mèo con bẩn thỉu lại run lẩy bẩy dưới nắng.

Nó thử kêu "meo" một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy, bị nhấn chìm trong sự ồn ào náo nhiệt của dòng người trên phố.

Mèo con lang thang không mục đích bò về phía trước, khu phố trước mắt khiến nó có một cảm giác quen thuộc đầy mâu thuẫn, vừa quen vừa lạ.

Nó dừng bước ở ngã tư có vạch sang đường, một loại bản năng vô cớ mách bảo nó phải đợi đèn tín hiệu đối diện chuyển sang màu xanh.

“Mẹ ơi nhìn kìa, con mèo kia đang đợi đèn xanh đèn đỏ hả? Dễ thương quá.”

Nó nghe thấy giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ, quay đầu lại thấy một bé gái đang níu tay người phụ nữ bên cạnh, chỉ về phía mình.

Nó ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp vẻ cau mày ghét bỏ của người phụ nữ, “Bẩn thỉu thế kia, không biết có bệnh tật gì không, sợ là sống không lâu đâu.”

Tất cả những lời nói của con người đều lọt vào tai mèo con, khiến mèo con chán nản cụp đầu xuống.

Nó thật sự rất bẩn, thật sự không có nơi nào để đi, thật sự không biết phải sống sót như thế nào.

Vừa lúc đèn xanh sáng lên, người qua đường nhao nhao đi qua vạch kẻ đường.

Bụng mèo con đói meo, bùn đất trên người cũng quá nặng, chỉ có thể chậm rãi bước từng bước nhỏ.

Hôm nay dường như là một ngày đặc biệt.

Mèo con vừa cố gắng qua đường, vừa quan sát xung quanh, rồi đưa ra kết luận như vậy ——

Hai bên đường, người đi đường tự phát đặt đầy hoa tươi và những ngọn nến nhỏ, như để tưởng nhớ ai đó.

Trên màn hình lớn của một trung tâm thương mại đang chiếu hình ảnh của một chàng trai trẻ, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương đầy tiếc nuối và lưu luyến, giọng nữ dẫn chuyện ở phần nền dường như đang kể về câu chuyện của chàng trai ấy.

Ôn Diệu Nhiên.

Mèo con nghe thấy cái tên này, nó có chút để tâm, nhưng lại không biết vì sao mình lại để tâm.

Nó nhìn nụ cười rạng rỡ của chàng trai trẻ trên màn hình lớn, lặng lẽ ghi nhớ cái tên này.

“Trời ơi!”

“Chạy mau mèo con!”

Đèn đỏ không biết đã sáng từ lúc nào, mà mèo con còn chưa đi được nửa vạch kẻ đường.

Có lẽ vì nó quá nhỏ, một chiếc ô tô đang chạy tới hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của nó.

Bánh xe lao thẳng về phía đầu chú mèo con!

Cơ thể mèo con đông cứng lại.

Trong đầu nó chỉ còn hình ảnh lốp xe nghiền nát cơ thể mình.

Nó dù muốn cử động, cũng không đủ sức, ngay cả việc nhấc móng vuốt lên cũng rất khó khăn.

—— “Nhắm mắt lại!”

Đúng lúc này, nó nghe thấy một giọng nói.

Móng vuốt không động đậy được, nhưng sức để nhắm mắt thì vẫn còn.

Mèo con làm theo.

Thế rồi, trong một khoảng không tăm tối, nó được ôm vào một vòng tay ấm áp, thơm tho.

Nó nghe thấy tiếng phanh xe ken két, vang lên ngay sát bên tai.

Nó nghe thấy tiếng người qua đường xôn xao, nó nghe thấy hơi thở dồn dập của người đang ôm mình.

“Hai người không sao chứ!”

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không chú ý tới con mèo! Hai người không bị thương chứ!”

“Khoan đã, cậu bạn này, có phải là Đoạn Thư Dật không?”

“Là ca sĩ thần tượng xuất thân từ sao nhí đó sao?”

“Quan trọng nhất là, đứa bé được Ôn Diệu Nhiên cứu bảy năm trước, có phải chính là cậu ấy không!”

Thiếu niên đang ôm mèo con, rất lâu không có động tĩnh.

Mùi hương dễ chịu tỏa ra từ người cậu thiếu niên khiến mèo con an tâm.

Vừa thoát chết trong gang tấc, rõ ràng là chú mèo con này.

Nhưng nước mắt lại rơi lã chã, nức nở không thành tiếng, lại là cậu thiếu niên đã cứu mèo.

Một giọng nữ vang lên bên cạnh thiếu niên, có lẽ là người quen của cậu:

“Đoạn Thư Dật, cậu an toàn rồi, mèo con cũng an toàn.”

Thiếu niên lại càng ôm chặt mèo con hơn, như thể đang níu lấy một chỗ dựa tinh thần nào đó.

“Thư Dật, bảy năm trước là con phố này, bảy năm sau, vẫn là địa điểm này.”

“…”

“Tớ đoán, có lẽ anh chàng kia của bảy năm trước đã biến thành mèo con, đến để ‘cứu vớt’ cậu một lần nữa.”

Nghe vậy, thiếu niên tên Đoạn Thư Dật cuối cùng cũng bình tĩnh lại, run rẩy nâng mèo con từ trong lòng lên.

Mèo con ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên này.

Là một chú mèo con vừa mới có ý thức, lẽ ra nó không nên biết gương mặt này.

Nhưng không hiểu sao, nó lại thoáng thấy một nét quen thuộc, một sự lưu luyến trong ánh mắt của cậu thiếu niên.

Dường như, nó có một người mà nó tiếc nuối vì không thể gặp mặt, trông rất giống, rất giống cậu thiếu niên này.

“Em…”

Mèo con nghe thấy giọng nói khàn khàn vì xúc động của Đoạn Thư Dật, cậu trịnh trọng hỏi nó:

“Em có đồng ý, cùng anh về nhà không?”

“Đưa tôi về nhà cậu ư?”

Mèo con gần như không do dự, chủ động dụi dụi vào lòng bàn tay cậu, đáp lại bằng sự thân mật.

Nó có một cảm giác thỏa mãn mơ hồ:

Gương mặt quen thuộc, họ cũng quen thuộc.

Có lẽ chuyến đi này, cuối cùng nó cũng có thể thực hiện một ước nguyện chưa tròn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play