Edit Ngọc Trúc
Hắn cũng không biết vì sao lại có trực giác như vậy, nhưng xem ra, muốn gieo sống hạt giống này e rằng không dễ.
Xem ra người đã trồng ra vị Thanh Lương kia—đạo trưởng Nhai Trần Tử—quả thực không tầm thường. Tuy hắn cũng trồng được mầm Thanh Lương, nhưng rốt cuộc vẫn là trồng ra được.
Úc Trưng hỏi Hồ Tâm Xu: “Hồ huynh, ngươi có quen thuộc với loại hạt giống này không?”
Hồ Tâm Xu lắc đầu: “Ta chỉ nghe nói, hạt giống này là trộm từ tay Sơn Tiêu về, Sơn Tiêu vốn trồng không sống, các phu tử ở cỏ cây viện cũng không trồng nổi, nói rằng người thường căn bản không thể gieo được. Ngoài ra ta không biết gì thêm.”
Bá Doanh nói: “A? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Úc Trưng cầm hạt giống lên, khẽ nhéo: “Làm sao là làm sao?”
Bá Doanh vội vàng giậm chân: “Vừa rồi không phải còn cá cược đấy sao? Ngay cả vị thuật sĩ kia còn không gieo sống được, chẳng phải chúng ta càng khó sao?”
Úc Trưng nói: “Cá cược là cá cược. Trúc phu tử là tiền bối, nếu thật sự trồng không ra, đến lúc đó lên tiếng xin lỗi là được. Chuyện vài tháng sau, hà tất phải lo từ bây giờ?”
Huống chi, cũng chưa chắc là không trồng được, biết đâu hắn và hạt giống này lại có duyên phận?
Nghĩ như vậy, Úc Trưng càng trân quý mà siết chặt giấy bọc hạt giống trong tay, trong lòng nổi lên một cơn xúc động muốn lập tức mang về trồng ngay.
Úc Trưng nhận được tổng cộng hai mươi hạt giống Thanh Lương, gom lại cũng chỉ vỏn vẹn nằm gọn trong lòng bàn tay.
Hắn dự tính sẽ trồng hết hai mươi hạt giống này ở tiền viện.
Vì vậy chọn riêng một ngày thời tiết trong lành, đem hạt giống ngâm nước ấm, đặt lên vải bông để thúc mầm.
Hắn tính chờ khi mầm nhú ra rồi mới gieo xuống đất.
Bá Doanh ở bên cạnh nhìn Úc Trưng làm việc: “Điện hạ, hay là để dành lại vài hạt đi. Nếu đợt này không nảy mầm, còn có thể thử lại với đợt sau.”
Úc Trưng nói: “Hai mươi hạt này vốn chưa chắc đã nảy được một cái. Nếu chia ra làm nhiều đợt, khả năng nảy mầm sẽ càng thấp.”
Bá Doanh nói: “Nhưng nếu đợt này không ra mầm…”
Úc Trưng: “Vậy thì chứng tỏ chúng ta và Thanh Lương hữu duyên vô phận, thôi.”
Không phải là hắn không trân trọng hạt giống này.
Chỉ có hai mươi hạt, dù tỷ lệ nảy mầm đạt đến 80%, cuối cùng cũng chỉ có mười sáu cây non.
Trong số mười sáu cây non đó, nếu chỉ 70% sống được, thì cũng chỉ còn lại khoảng mười hai cây.
Mười hai cây ấy còn cần thụ phấn chéo với nhau để ra quả. Rốt cuộc có thể ra được bao nhiêu hạt Thanh Lương cũng chẳng đáng là bao. Vậy nên hoàn toàn không cần phải chia hạt giống ra làm hai đợt.
Bá Doanh cũng chỉ nhắc nhở một câu, thấy Úc Trưng không tiếp thu thì cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Úc Trưng, cẩn thận xới đất.
Hạt giống không nhiều, nên lúc gieo có thể để khoảng cách giữa các cây khá rộng.
Để Thanh Lương có đủ không gian sinh trưởng, mỗi hố trồng được Úc Trưng đào cách nhau khoảng năm mươi centimet.
Những hố trồng được đào rất gọn gàng đẹp mắt, chỉ là hắn mới vừa từ chân núi trở về, lại còn ra ngoài xới đất, khiến cả người ê ẩm đau nhức.
Xới xong, thế nào cũng phải nghỉ ngơi một chút.
Bá Doanh đặc biệt nấu một gói thuốc cho Úc Trưng ngâm mình: “Chuyện nặng nhọc này để thuộc hạ làm là được rồi, điện hạ cần gì phải lao lực như vậy?”
Úc Trưng ngâm trong bồn tắm, thoải mái đến mức mí mắt sụp xuống: “Ta luôn cảm thấy, thứ tự tay ta trồng ra, sẽ có chỗ nào đó khác biệt với người khác.”
Bá Doanh cười nói: “Nói vậy, điện hạ giống mấy vị tiên trưởng rồi.”
Úc Trưng lười biếng dựa vào vách bồn, cũng không phản bác: “Thực hư thế nào, sau này sẽ biết.”
Nói thì nói vậy, nhưng sau khi chuẩn bị xong hố trồng, bọn họ lại quay lại xem hạt giống đang ủ mầm trên vải bông.
Hạt giống được đặt trên vải bông ướt suốt một ngày một đêm, so với lúc mới cầm được cũng không có gì khác biệt, sờ vào vẫn bóng loáng, cứng rắn như cũ.
Nếu là người không biết, tám phần sẽ lầm tưởng đây là hạt châu bình thường.
Quả là kỳ quái.
Hạt giống Thanh Lương này sao lại cứng đến vậy?
Úc Trưng vốn đã thấy không ít hạt giống, nhưng đây là lần đầu hắn thấy loại hạt cứng rắn như thế.
Tựa như không phải hạt thật, mà là vật phẩm chế từ vật liệu cứng rắn nào đó.
Biện pháp ủ mầm bằng vải bông không hiệu quả, Úc Trưng đợi thêm hai ngày, cuối cùng đành phải đem hạt gieo trực tiếp xuống đất.
Giờ đã là tháng tư, tiết trời ấm áp, đúng là thời điểm thích hợp nhất để hạt nảy mầm.
Từ lúc gieo Thanh Lương xuống đất, mỗi ngày Úc Trưng đều tưới nước đầy đủ, rồi ngày nào cũng đếm từng ngày, sáng nào cũng dậy sớm ra viện xem Thanh Lương đã nảy mầm chưa.
Không ngờ hết ngày này qua ngày khác, trời mỗi lúc một oi bức hơn, dấu hiệu mùa hè ngày càng rõ, nhưng hạt giống Thanh Lương vẫn không có chút dấu hiệu nảy mầm nào.
Có một hôm, Úc Trưng còn lặng lẽ đào lên xem thử, phát hiện hạt giống nằm dưới đất vẫn bóng loáng trơn nhẵn, không nhiễm chút bụi bẩn, chẳng có lấy nửa điểm dấu hiệu của việc nảy mầm.
Xem ra lần cá cược này, bọn họ sắp thua rồi.
Miệng thì nói không để tâm đến cá cược, nhưng trong lòng Úc Trưng vẫn cảm thấy rất bứt rứt.
Hắn đang dưỡng bệnh, ngày thường cũng không có chuyện gì làm, chỉ có trồng rau đọc sách làm tiêu khiển.
Khó khăn lắm mới trồng một lần, còn cược với người ta, giờ lại thua như vậy, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại không cam tâm chút nào.
Vì thế, khi uống rượu với Hồ Tâm Xu, hắn mới nhắc đến chuyện này.
Hồ Tâm Xu lại rất thông cảm: “Nếu loại Thanh Lương này dễ trồng, thì các vị phu tử trong cỏ cây viện đã không phải hao tâm tổn sức đến vậy.”
Úc Trưng nói: “Thanh Lương tuy khó trồng, nhưng cuối cùng Trúc phu tử bọn họ cũng đã trồng được, mà Thanh Lương bên ta lại đến nảy mầm cũng không xong.”
Hồ Tâm Xu thấy vẻ mặt buồn bực của Úc Trưng, bật cười: “Việc này chưa chắc. Ta lén nói với ngươi một chuyện, ngươi đừng nói ra ngoài nhé ——”
Úc Trưng thấy hắn thần thần bí bí, thúc giục: “Ta quen biết thuật sĩ chỉ có mỗi ngươi, còn có thể nói cho ai được? Ngươi đừng ấp úng nữa, mau nói đi.”
Hồ Tâm Xu cười: “Vậy ta nói. Thực ra, Trúc phu tử cũng không phải là người đã trồng ra được Thanh Lương. Thanh Lương thật ra là do viện trưởng cỏ cây viện trồng thành công, sau đó giao cho Trúc phu tử trông coi. Chuyện này trong viện cũng chỉ có rất ít người biết.”
Úc Trưng ngạc nhiên: “Viện trưởng cỏ cây viện?”
Hồ Tâm Xu gật đầu: “Một vị đạo trưởng thần thông quảng đại, ở toàn bộ Đại Hạ đều có tiếng tăm, chỉ là sống ẩn dật, không thích xuất hiện trước mặt người đời.”
Úc Trưng gật đầu: “Thì ra là thế.”
Nghe Hồ Tâm Xu miêu tả như vậy, hắn gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng của vị đạo trưởng kia.