Edit Ngọc Trúc
Úc Trưng xua tay ra hiệu không sao, tự mình từ trên ghế đứng dậy, đỡ Chu Triệu dậy: “Yên tâm, chúng ta có kênh đào, có giống tốt, lại có sự cần cù của người Ấp Lai, những ngày khổ trước kia rồi sẽ một đi không trở lại, mọi người sẽ ngày càng khá hơn.”
Chu Triệu không đứng lên, mà quỳ rạp xuống đất hành một cái đại lễ, nước mắt nước mũi chảy dài, nghẹn ngào nói: “Ấp Lai có điện hạ, thật sự là phúc phận của Ấp Lai ta a!”
Hắn xưa nay chất phác, hiếm khi biểu lộ tình cảm, nay một khi bộc lộ lại càng khiến người xúc động.
Quan lại bản địa Ấp Lai xung quanh nghe vậy đều cảm động, hiển nhiên cũng đồng tình với lời Chu Triệu.
Úc Trưng biết đây là nước mắt vì vui mừng, cũng không khuyên nhiều, chỉ đỡ hắn dậy, nghiêm túc nói: “Những gì đã qua không nhắc lại nữa, Ấp Lai sau này phát triển thế nào còn phải nhờ vào chư vị, mong mọi người cùng ta cố gắng, để Ấp Lai càng ngày càng tốt.”
Mọi người đồng loạt hành lễ, đồng thanh đáp ứng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT