Edit Ngọc Trúc

Úc Trưng khoác một chiếc áo dài, mang theo ý cười cùng Bá Doanh rời khỏi chủ viện.

Không ngờ vừa bước ra sân, Úc Trưng liền trông thấy Kỷ Hành Ước — thị vệ trưởng đang dẫn người tuần tra.

Hắn vẫy tay gọi: “Hành Ước, lại đây. Dẫn chúng ta dạo quanh phủ một vòng, xem đám người kia trồng rau thế nào.”

Kỷ Hành Ước hành lễ xong liền chạy chậm tới: “Điện hạ muốn đi, chúng ta nên đi nhanh một chút. Trong phủ vẫn còn chuyện hồ ly náo loạn, đến đêm e là nó sẽ lại xuất hiện.”

Úc Trưng hỏi: “Đã báo cho Trấn Tà Ti chưa?”

Trấn Tà Ti là cơ cấu của triều đình Đại Hạ, chuyên quản lý các sinh vật phi nhân loại.

Thế giới này có những thuật sĩ có thể hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh; cũng có đám hồ tiên giao du rộng rãi, mê hoặc chúng sinh.

Quận nơi Úc Trưng trấn giữ tuy là vùng xa xôi hẻo lánh, nhưng cũng có Trấn Tà Ti đóng giữ.

Những chuyện này hắn chỉ nghe đồn đãi, chứ chưa từng gặp tận mắt.

Người ta nói, phàm là kẻ có trần căn trong nhân thế, nếu quá gần gũi với “thuật nhân”, sẽ dễ nhiễm trọc khí, khiến thuật pháp mất linh.

Vậy nên, người có “thuật” thường không giao du với người thường.

Úc Trưng vốn không hứng thú gì với mấy việc này, nghĩ bụng nếu đối phương có chút đầu óc thì cũng không dám chọc vào phiên vương trấn giữ một phương.

Hai bên không quấy rầy nhau, yên ổn là tốt rồi.

Kỷ Hành Ước nói: “Đã báo hai lần, người Trấn Tà Ti sau khi đến xem thì nói hồ ly kia khí tức rất mờ nhạt, không lần theo được, bảo lần sau gặp lại thì báo tiếp.”

Úc Trưng đáp: “Chúng ta đông người thế này, cũng chẳng cần sợ nó. Lần sau thấy thì hẵng hay.”

Kỷ Hành Ước đồng tình, Úc Trưng liền dẫn theo hai người chậm rãi từ chủ viện men theo triền núi xuống các viện phía dưới.

Phiên vương các đời trước đã dốc nhiều tâm sức tu sửa phủ đệ này, dù trải qua nhiều năm, các viện lớn nhỏ có phần hoang phế, nhưng bậc đá trên núi dưới núi vẫn kiên cố vững chãi.

Giữa các sân viện có xen kẽ rừng trúc và cây tạp.

Úc Trưng nhìn rừng trúc, nói: “Không biết trong đó có măng không? Bảo người vào tìm thử, đào ít măng đưa vào phòng bếp. Vừa dọn rừng trúc một chút, tránh cho trúc mọc lan quá.”

Bá Doanh nói: “Nếu không có thì mai ta sai người mua về một ít.”

Úc Trưng: “Cũng được, lúc đào nhớ cẩn thận rắn rết trong rừng trúc.”

Kỷ Hành Ước đáp: “Thuộc hạ đã sai người rải thuốc đuổi rắn của Trấn Tà Ti, chắc là không còn rắn nữa đâu.”

Úc Trưng bật cười: “Vậy thì cẩn thận côn trùng vậy.”

Họ đi ngang qua mấy viện, trong sân và khoảng đất giữa các sân đều đã được khai khẩn trồng trọt, phía trên phủ một lớp mùn đất dày, màu đen ngăm, tơi xốp, trông rất màu mỡ.

Trên đất trồng đầy rau dưa, cây cao cây thấp cỡ chừng một tấc. Nhìn vết ướt còn in trên đất, có thể đoán là vừa được tưới nước không lâu.

Những luống rau này trông lớn chậm hơn nhiều so với đám rau trồng trong viện của hắn, Úc Trưng quay đầu hỏi: “Đám này gieo từ ngày nào?”

Kỷ Hành Ước: “Bá tổng quản phát giống xuống, thị vệ phía dưới liền bắt đầu gieo trồng.”

Úc Trưng trầm ngâm một lát, nhìn đám rau trong đất, lẩm bẩm: “Sao lớn chậm thế nhỉ?”

Bá Doanh cười nói: “Chắc do ánh nắng dưới chân núi không đủ, rau lớn chậm cũng phải.”

Úc Trưng: “Cũng có lý.”

Ba người đi một vòng, đến khi quay về thì trời đã tối đen.

Đêm nay trời trong vạn dặm, sao giăng khắp bầu trời.

Úc Trưng tắm rửa xong, khoác áo ngồi bên án thư đọc sách.

Ban ngày hắn ngủ khá nhiều, giờ tinh thần rất tốt, đọc sách vô cùng hiệu quả.

Hắn vừa đọc vừa ghi chép, trong sách ghi chép nhiều văn từ sáng sủa, có thể xem như truyện xưa để nghiền ngẫm.

Đọc đến phần thú vị, Úc Trưng cảm thấy rất hài lòng.

Bá Doanh thắp đèn đặt bên tay Úc Trưng, đi ra gian ngoài, chống tay lên bàn ngủ gật từng chặp.

Úc Trưng giục hắn về nghỉ sớm.

Bá Doanh dụi dụi mắt, thấy bên này không có việc gì, thắp thêm một ngọn đèn rồi rời đi.

Bá Doanh có viện riêng của mình.

Sau khi Úc Trưng khỏi bệnh, hắn cũng không gọi người hầu hạ, vì thế buổi tối trong chủ viện chỉ có một mình hắn.

Bên ngoài viện có thị vệ canh gác ngày đêm, hắn ở một mình cũng không thấy sợ.

Úc Trưng đang đọc sách thì gió đêm thổi vào, mang theo chút lạnh lẽo.

Hắn đứng dậy, định vào trong lấy thêm áo khoác.

Không ngờ vừa đứng lên, hắn liền ngửi thấy trong gió phảng phất một mùi hương lạ.

Không phải hương hoa thanh nhã, mà là một thứ mùi khó tả, khiến lòng người ngứa ngáy.

Úc Trưng dừng bước, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an.

Hắn chú tâm lắng nghe — ngoài cửa vốn nên có thị vệ canh gác, lúc này lại không hề có chút động tĩnh nào.

Trong nhà đèn sáng ấm áp, gió đêm hất tung màn cửa sổ, hình như có tiếng bước chân từ xa truyền đến.

Úc Trưng nhìn ra cửa lớn, tay cầm chặn giấy: “Ai?”

Một giọng nói mờ mịt truyền tới: “Không mời mà đến, rượu khách đêm khuya.”

Âm thanh mang theo ý cười vang lên bên tai Úc Trưng, rồi hắn thấy từ ngoài viện bước vào một thiếu niên cao gầy.

Thiếu niên tóc dài tán loạn, vận áo bào trắng, làn da như ánh trăng. Thấy Úc Trưng nhìn hắn, y giơ tiểu hồ lô rượu trong tay, cười khẽ: “Làm phiền rồi, tiểu đệ mang rượu đến tạ tội.”

Úc Trưng từng sống trong xã hội hiện đại, gặp qua vô số mỹ nhân, cả trên video lẫn ngoài đời, người đẹp kiểu nào cũng có. Nhưng chưa bao giờ thấy ai đẹp đến mức như thiếu niên này.

Hắn nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt, trong thoáng chốc đầu óc như ngừng hoạt động.

Đặc biệt là khi mỹ nhân kia cười, càng lộ ra phong tình vạn chủng.

Úc Trưng thậm chí có chút khó thở.

Qua một lúc, hắn mới gượng gạo lấy lại tinh thần, tay vẫn nắm chặt chặn giấy, cố gắng hỏi: “Ngươi làm gì thị vệ canh cửa của ta?”

Thiếu niên không ngờ câu đầu tiên hắn hỏi lại là việc này, khựng lại rồi mới cười nói: “Huynh đài không cần lo, họ chỉ ngủ thôi, sáng mai sẽ tỉnh.”

Úc Trưng: “Không ảnh hưởng tới thân thể chứ?”

Thiếu niên mỉm cười, mắt cong cong, làm người ta mềm lòng: “Tự nhiên là không sao. Ta không hại người.”

Úc Trưng nhìn dáng vẻ kia của y, chợt hỏi: “Các hạ là hồ tiên ở trong viện dưới chân núi?”

“Chính là tại hạ.” Thiếu niên chắp tay, cười nhè nhẹ, “Tiểu đệ họ Hồ, tên Tâm Xu.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play