Edit Ngọc Trúc
Hồ Tâm Xu rời đi sau, Úc Trưng liền đặc biệt tìm sách tra cứu một phen, muốn tìm ra nguyên hình của loại Thanh Lương kia.
Thế nhưng tìm tới tìm lui đều không thấy gì, hắn hỏi Bá Doanh mấy lần, bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua cái tên Thanh Lương.
Sáng hôm đó, khi Úc Trưng đang rửa mặt lại nhắc đến Thanh Lương, liền bảo Bá Doanh cho người ra ngoài hỏi thăm thử một lượt.
Bá Doanh nói: “Thuộc hạ chỉ từng nghe qua các loại ngũ cốc như lúa, kê, mạch, đậu… chứ chưa bao giờ nghe đến cái tên kỳ lạ Thanh Lương kia. Có lẽ là hồ tiên giỡn chơi với ngài chăng? Với lại, nếu điện hạ muốn tìm loại lương thực ấy, thì cứ mua chút ngũ cốc là được, không cần phải cố tình làm phiền hồ tiên, nghe nói nợ nhân quả với hồ tiên cũng chẳng hay ho gì.”
Úc Trưng lắc đầu: “Chuyện đó không giống, ngươi chỉ cần đi hỏi thăm là được.”
Bá Doanh vâng lời: “Ta sẽ cho người hỏi thử mấy lão nhân bản địa, dù sao trước kia từng hỏi rồi, nhưng hỏi lại cũng chưa chắc có thu hoạch.”
Úc Trưng cười: “Hỏi thử là được.”
Hai người đang nói chuyện, thì thị vệ ngoài cửa đến báo: tiểu thế tử cầu kiến.
Úc Trưng ghé nhìn qua cửa sổ, quả nhiên bên ngoài có một tiểu hài tử như ngọc khắc băng tạc, sau lưng còn đứng một thị nữ áo xanh.
Tiểu hài tử tuổi còn nhỏ, hai tay buông xuống, yên tĩnh chờ đợi, nhìn rất có quy củ, khác hẳn thường nhân.
Đứa trẻ này từ lúc sinh ra đã trầm tĩnh và lạnh lùng hơn người khác một chút.
Chính vì điểm ấy, Úc Trưng đã nhiều lần muốn bồi dưỡng tình cảm với nó nhưng đều thất bại, chỉ có thể giao phó cho Bá Doanh chăm sóc kỹ càng, đồng thời quan sát tình hình trong viện.
May thay, thị nữ chăm sóc tiểu hài tử rất tận tâm, theo quan sát trước mắt của Úc Trưng, hắn cũng không cần can thiệp nhiều.
Tiểu hài tử mới năm tuổi, vừa lớn thêm chút, hắn liền mời tiên sinh về dạy dỗ.
Úc Trưng gọi tiểu hài tử vào, tiện thể bảo Bá Doanh mang điểm tâm sáng tới, còn dặn chuẩn bị thêm ít món mềm và canh trứng.
Tiểu hài tử rất nhanh đã tiến vào, vừa bước vào cửa liền hành lễ với Úc Trưng: “Phụ thân.”
Úc Trưng đưa tay ra, mỉm cười kéo tiểu hài tử lại: “Đừng quỳ. A Bao đã ăn sáng chưa?”
A Bao rất có lễ độ, giọng nũng nịu đáp: “Hầu hạ phụ thân ăn sáng xong, A Bao liền về dùng bữa.”
Úc Trưng xoa đầu hắn: “Ngươi còn nhỏ, không chịu đói được, sau này cứ ăn trước, rồi mới tới thỉnh an phụ thân. Hôm nay bồi phụ thân dùng trước đi.”
A Bao ngoan ngoãn vâng lời.
Úc Trưng nhìn hắn tuổi còn nhỏ mà đã mang phong thái của danh sĩ thế tộc, không nhịn được lại xoa đầu hắn thêm lần nữa.
Bá Doanh rất nhanh đã dẫn người mang cơm sáng vào, tiểu hài tử cũng không cần người đút, tự mình ăn được.
Lúc ăn cơm còn biết dùng đũa gắp ít điểm tâm cho Úc Trưng, quả thật là một đứa trẻ săn sóc đáng yêu.
Hai người ăn xong, thăm hỏi nhau một chút, A Bao hành lễ rồi mang thị nữ trở về.
Úc Trưng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của hắn khuất dần ngoài cổng viện, sau đó quay về phòng, cầm một quyển thoại bản tiếp tục đọc.
Gần đây hắn rất thích đọc thoại bản, nhất là những bản sắp lưu hành.
Thông qua thoại bản, hắn đã biết thêm không ít chuyện trong triều đình hiện nay.
Úc Trưng vốn cũng không đặt kỳ vọng gì quá lớn vào loại Thanh Lương mà Hồ Tâm Xu nhắc tới, không ngờ hai ngày sau, Hồ Tâm Xu thần thần bí bí mang đến cho hắn một gói giấy, nói bên trong chính là Thanh Lương.
Úc Trưng thật không ngờ hắn thật sự có thể tìm ra, không khỏi cảm thán: “Hồ huynh quả nhiên thần thông quảng đại.”
Hồ Tâm Xu xua tay: “Không dám, thứ này chỉ là hạt giống hỏng mà thôi, ngươi mở ra xem sẽ rõ.”
Khi nói lời này, ánh mắt Hồ Tâm Xu đầy mong đợi, còn phất tay thúc giục hắn mau mở ra.
Úc Trưng mở gói giấy ra dưới ánh mắt của hắn, bên trong là vài mảnh cánh vỡ màu xanh lơ, trông như một viên trân châu bị nứt ra thành từng mảnh, mặt vỡ rất nhẵn mịn.
Trông không giống lương thực chút nào.
Úc Trưng bán tín bán nghi, đưa mảnh cánh lên mũi ngửi thử, có thể ngửi ra một mùi thơm thanh nhẹ rất rõ.
Hồ Tâm Xu nói: “Đừng chỉ ngửi, mau nếm thử đi.”
“Nếm thử?” Úc Trưng do dự nhìn mấy mảnh cánh xanh trước mắt, “Ăn sống à?”
“Chỉ có chừng này, cũng không làm chín được. Ngươi nếm thử sẽ biết, dù sao cũng không có độc.”
Úc Trưng quả thực bỏ vào miệng liếm thử một chút, vị ngọt thanh lan khắp đầu lưỡi, còn mang theo chút mát lạnh.
Hắn cắn một miếng Thanh Lương, cảm giác ngọt mát ấy càng thêm rõ rệt, nuốt xuống rồi, từ cổ họng còn có vị ngọt thoảng qua.
Không biết có phải ảo giác không, Úc Trưng cảm thấy tinh thần mình có phần phấn chấn hơn, loại Thanh Lương này đối với hắn dường như thật sự có ích.
Hồ Tâm Xu hỏi: “Thế nào?”
“Thứ tốt!” Úc Trưng cười, “Không hổ là bảo vật của tiên gia.”
Hồ Tâm Xu nói: “Chỉ tiếc ta và các tiên sinh của Cỏ Cây Viện không thân, nghe nói thứ này lại vô cùng trân quý, nếu không, ta đã đưa cho Úc huynh ít hạt giống rồi.”
Trong lòng Úc Trưng động: “Thanh Lương rất hiếm sao? Giá bao nhiêu?”
Hồ Tâm Xu đáp: “Cái này ta không rõ, chỉ nghe nói rất khó trồng. Bên Cỏ Cây Viện các tiên sinh cũng đang lo lắng không biết phải trồng như thế nào.”
“Sao vậy?” Úc Trưng hỏi, “Phải cần bí quyết đặc biệt gì để trồng sao?”
Hồ Tâm Xu nói: “Cái này ta cũng không rõ. Nếu Úc huynh thấy hứng thú, ta có thể dẫn ngươi lên núi xem thử một chuyến.”
Úc Trưng xuyên đến thời không này đã được một thời gian, nhưng vẫn chưa từng thật sự ra khỏi cửa, nghe Hồ Tâm Xu nói thế, hắn động tâm.
Úc Trưng hỏi: “Chúng ta đây tính là người thế tục, đi theo Hồ huynh lên núi, có khiến ngươi gặp phiền toái gì không?”
Hồ Tâm Xu nói: “Có gì phiền toái đâu, chỉ là đưa ngươi đi xem thôi. Nếu Úc huynh muốn đi, bây giờ ta có thể đưa ngươi xuất phát luôn.”
Chọn ngày không bằng chọn giờ, Úc Trưng nhìn thời tiết ngoài trời đẹp, cảm thấy trạng thái mình cũng tốt, lập tức đồng ý.
Hắn gọi Kỷ Hành Ước chuẩn bị xe ngựa cùng thị vệ, tính dẫn người ra ngoài.
Bá Doanh nghe nói thì không mấy tán thành, nhưng không lay chuyển được Úc Trưng, đành xin đi theo.
Động tĩnh trong phủ lớn như vậy, kinh động đến A Bao.
Tiểu hài tử ấy nghe nói Úc Trưng muốn đi thăm thư viện của hồ tiên, cũng ầm ĩ đòi theo.
Úc Trưng kiên nhẫn giảng đạo lý với đứa nhỏ, giảng mãi không xong, lại không nỡ để hài tử khóc nháo.
Huống hồ hắn đoán lần ra cửa này cũng không gặp nguy hiểm gì lớn, đành đưa cả A Bao theo cùng.