Tô Lăng ôm chặt Hoa Hoa, cố gắng hấp thụ chút nhiệt độ ít ỏi từ ẻm.

“Vậy ảnh hưởng đến thế giới này là do bàn tay vàng được kích hoạt muộn hả?”

Hoa Hoa gật đầu: “Đúng vậy, bằng không thì từ khi sinh ra, nữ chính cẩm lý đã gặp may mắn, nhưng cho tới bây giờ nữ chính đã năm tuổi rồi, đáng thương muốn chết, đến ăn còn ăn không đủ no.”

Tô Lăng chắp tay, thành kính hướng về phía Hoa Hoa mà bái.

Hoa Hoa: ? ? ?

“Nữ chính cẩm lý mau mau xuất hiện đi, mị cũng sắp chết cóng rồi đây này.”

Nhiệm vụ mới: Tiếp đãi hơn 30 khách hàng và hoàn tất giao dịch (0/30), phần thưởng: Sàn sưởi.

Tô Lăng ôm chặt lấy Hoa Hoa, tấm tắc khen: “Hoa Hoa, em đúng là cái hệ thống tốt bụng nhất quả đất!”

......

Lúc này, Vương Bảo Châu cuối cùng cũng đào được một cái rễ cây.

Rễ cây to cỡ ngón tay người lớn, đầy râu rễ, đưa lại gần còn có mùi thơm nhè nhẹ.

Đôi mắt Vương Bảo Châu sáng rỡ, tối nay có thể nấu canh rễ cây rồi.

Cô bé cẩn thận nhét rễ cây vào túi áo bên trong, đeo giỏ tre sau lưng, gồng mình chống chọi với gió tuyết, từng bước từng bước gian nan quay trở lại.

Đi chưa bao xa, trước mắt cô bé bỗng hiện ra một căn nhà gỗ mới tinh.

“Leng keng ——”

Cửa gỗ bật mở, Vương Bảo Châu rón rén bước vào, lập tức nhìn thấy Tô Lăng đang ngồi phía sau.

“Chào mừng quý khách, em có muốn mua gì không? Ở chỗ này của chị có bán gạo, còn có bột mì nữa nè.”

Tô Lăng đứng dậy, mỉm cười giới thiệu.

Hoa Hoa ưu nhã ngồi chễm chệ bên quầy thu ngân, vừa nhìn thấy nữ chính cẩm lý gầy trơ xương thì giật mình hoảng sợ.

Vương Bảo Châu nhìn Tô Lăng, vì căng thẳng và sợ hãi mà rụt người lại, rồi thấy dấu giày đen do mình giẫm lên nền nhà, đôi tai cũng đã đỏ bừng vì lạnh.

“Chị ơi, chỗ chị có bán gạo không ạ?”

“Có chứ, em cứ vào gần xem thử đi. Nền nhà sinh ra là để người ta giẫm lên mà, không sao đâu.”

Tô Lăng nhẹ nhàng gọi cô bé lại gần, tay đặt lên mặt tủ kính, dịu dàng nhìn em.

“Em tên gì vậy nè?”

“Chị ơi, em tên là Vương Bảo Châu ạ.”

Tô Lăng gật đầu mỉm cười: “Tên của em nghe hay ghê. Chị là chủ tiệm, họ Tô. Cửa tiệm này của chị cũng vừa mới mở nên hiện tại chỉ bán gạo với bột mì thôi, mai xe hàng tới sẽ có thêm nhiều đồ nữa. Em xem thử xem có thứ gì mà mình cần không?”

Vương Bảo Châu rón rén lại gần tủ kính, đôi mắt mở to kinh ngạc.

Là gạo thật nè!

Nhưng mà cô bé không có tiền, đáng thương quá trời quá đất luôn á.

Cơ mà, em có thể kêu bà đến mua mà!

Vẻ mặt Vương Bảo Châu từ u ám chuyển sang rạng rỡ, vui vẻ nhìn Tô Lăng.

“Chị ơi, em kêu bà của em tới đây mua nha. Em lỡ làm bẩn sàn rồi, em tặng chị cái rễ cây này, chị dùng nó nấu canh uống đi nhé.”

Tô Lăng nhìn cái “rễ cây” vẫn còn bám bùn, truyền âm hỏi Hoa Hoa.

“Trời tuyết lớn, lớp tuyết dày cộm như vậy mà vẫn có thể đào ra được nhân sâm á!?”

Hoa Hoa cũng truyền âm trả lời: “Ký chủ à, đây là truyện cẩm lý đó, nữ chính cẩm lý chính là muốn gì có nấy.”

Tô Lăng thầm nghĩ, ừ há cũng phải, sau đó nhẹ nhàng trả cái rễ cây lại.

“Bảo Châu à, cái này không phải rễ cây đâu, là nhân sâm đó. Nó rất có giá trị, em phải đem về đưa cho người lớn trong nhà nhé, em đã nghe chưa?”

Vương Bảo Châu ôm cây nhân sâm, đôi mắt long lanh sáng rực, trong đầu chỉ nghĩ tới việc cái rễ cây này cực kỳ đáng giá, có thể mua gạo, có thể ăn cơm rồi!

“Cảm ơn chị, em về nhà đây.”

Vương Bảo Châu đẩy cửa ra rồi chạy như bay về nhà.

Hoa Hoa định giơ móng vuốt ra lau sàn thì bị Tô Lăng ngăn lại.

“Đừng lau làm gì, sàn nhà sạch sẽ quá ngược lại lại khiến người ta ngại. Đợi đến đóng cửa tiệm rồi dọn cũng được.”

Hoa Hoa buông móng vuốt xuống.

Tô Lăng chợt nghĩ ra điều gì, bèn mượn Hoa Hoa ít tiền rồi mua một cái bảng trắng nhỏ, dùng bút đen ghi giá cả lên đó.

Gạo trắng: năm mao một cân.

Bột mì: năm mao một cân.

Gạo cũ: hai mao một cân.

(Giá này do tác giả tự tiện đặt để tiện miêu tả, không phản ánh giá thật trong thực tế.)

Sau đó cô còn thêm một dòng cuối: Ba ngày khai trương đầu tiên, hưởng ưu đãi giảm giá 12%.

Bên này, Vương Bảo Châu cũng không biết mình lấy đâu ra sức mà có thể chạy một mạch về nhà, vừa vào tới đã lao thẳng vào phòng của Lưu Cúc Hoa, nhìn thấy bà nội gầy trơ xương đang nằm trên giường, em liền sốt ruột nắm chặt lấy tay bà.

“Bà nội, bà nội!”

“Ơi...”

Lưu Cúc Hoa mơ màng mở mắt, lập tức túm lấy bàn tay nhỏ lạnh cóng đến cứng đờ của Vương Bảo Châu nhét ngay vào trong chăn, hai bàn tay sần sùi siết chặt lấy đôi tay nhỏ.

“Bảo Châu à, lên đây, lên giường đi con.”

“Bà nội, ở đằng kia có một cái tiệm mới mở, có một chị gái bán đồ, bán gạo đó bà! Con còn đào được cái rễ cây nữa, chị ấy nói nó là... ờm... quý lắm! Bà nội, mình đi mua gạo đi!”

Trong đầu Lưu Cúc Hoa toàn là dấu chấm hỏi: ? ? ?

Vương Bảo Châu rút tay ra, lôi nhân sâm ra từ trong áo rồi đưa cho Lưu Cúc Hoa.

“Bà nội, bà xem nè!”

Lưu Cúc Hoa lập tức bật dậy, không thể tin nổi nhìn cây nhân sâm vẫn còn lấm lem bùn đất kia.

Bà vội vàng xuống giường, xỏ giày, mặc thêm áo, rồi dẫn Vương Bảo Châu sang chỗ của Lâm Mai.

Lâm Mai đang ngồi bên cửa, tranh thủ chút ánh sáng tự nhiên bên ngoài để khâu quần áo lại.

“Vợ lão Nhị, vợ lão Nhị ơi!”

Lưu Cúc Hoa thở hổn hển, có chút mệt dắt theo Bảo Châu vào phòng. Lâm Mai vội vàng đỡ bà ngồi xuống.

Lưu Cúc Hoa đưa cây nhân sâm ra: “Bảo Châu đào được cái này.”

Lâm Mai sững sốt: “Trời tuyết kiểu này, cái thôn rách nát của mình mà có thể đào ra nhân sâm được à?”

Lưu Cúc Hoa cũng không tài nào hiểu nổi, nhưng đây quả thật là nhân sâm.

Lâm Mai ôm lấy Vương Bảo Châu, hỏi han cẩn thận rồi mới hiểu ra đầu đuôi. Cô nhìn sang Lưu Cúc Hoa có phần ngượng ngùng, rồi đưa cây nhân sâm qua.

“Mẹ, nhị phòng nhà con tạm thời chưa cần dùng đến cây nhân sâm này. Nếu mẹ muốn bán cho nhà anh cả thì cũng được, chỉ là bây giờ nhà anh ấy chưa có tiền, chúng ta phải viết giấy nợ, có gì sau này trả sau.”

Lưu Cúc Hoa nhẹ nhõm thở ra một hơi, vội vàng gật đầu đồng ý.

Nhân sâm này có thể cắt lát nấu nước, vừa hay dùng để bồi bổ sức khỏe cho con dâu lớn đang ốm yếu. (thiết lập trong truyện)

“Yên tâm đi mẹ, nhà anh cả chắc chắn sẽ viết giấy nợ.”

“Mẹ à, bây giờ điều quan trọng không phải là nhân sâm đâu, mẹ không nghe Bảo Châu nói à, có gạo đấy!”

Tim Lâm Mai đập thình thịch. Con gái cô như thế nào cô rõ nhất, con bé tuyệt đối không nói dối. Nghĩa là trong thôn này, thật sự có một cửa tiệm vừa mới mở.

Lưu Cúc Hoa cũng phản ứng lại ngay: “Mẹ đi lấy tiền, tụi mình cùng qua đó xem thử.”

Bà ghé qua đại phòng trước, đưa nhân sâm cho họ, coi như là bên ấy đã mua cây nhân sâm này.

Triệu Hạnh khóc òa, đòi đi cảm ơn thì bị Lưu Cúc Hoa ngăn lại. Sau đó bà về phòng mình, lôi một chiếc khăn tay ra từ đáy ngăn tủ. Cái khăn được gấp thành nhiều lớp, bên trong có hai mươi đồng.

Lưu Cúc Hoa lấy ra mười đồng, nhét phần còn lại cẩn thận vào chỗ cũ, rồi dẫn theo vợ lão Nhị và Bảo Châu đi đến cái tiệm tạp hóa kia.

......

“Leng keng ——”

Tiếng chuông cửa vừa vang lên, Tô Lăng đã lập tức đứng dậy.

“Chào mừng quý khách, mọi người muốn mua gì không ạ?”

Lâm Mai có hơi lúng túng. Cô từng đến hợp tác xã, mấy cô gái ở đó ai nấy đều xinh đẹp, nhưng thái độ của họ lại chẳng dễ chịu gì cho cam, hỏi vài câu là đã gắt gỏng rồi, hỏi nữa thì sẽ tỏ vẻ: muốn mua thì mua, không mua thì thôi.

Nhưng cô gái này vừa lên tiếng đã tươi cười niềm nở, đàng hoàng, lịch sự, nhìn là thấy ấm lòng.

Lưu Cúc Hoa cẩn thận bước tới, sau khi xác nhận có gạo thật thì chần chừ hỏi: “Cô bé này, gạo ở đây bán sao vậy?”

Tô Lăng mỉm cười dịu dàng: “Cháu họ Tô, bác có thể gọi cháu là Tiểu Tô, hoặc gọi là chủ tiệm Tô cũng được. Gạo trắng năm mao một cân, một túi là mười cân. Giá của bột mì cũng vậy. Đây là gạo cũ từ năm ngoái, hai mao một cân.”

Lưu Cúc Hoa vừa nhìn thấy những hạt gạo trắng tinh kia đã biết là không rẻ, ai ngờ đến hỏi giá xong thì lại thấy cũng khá phải chăng. Gạo cũ trông cũng không tệ, mà dùng trong nhà thì cũng chẳng cần mua loại quá tốt làm gì.

Thế nhưng...

Lưu Cúc Hoa bắt đầu do dự. Trước đây ông cụ nhà bà có kiếm được chút tiền, hiện tại còn đủ mua gạo. Nhưng bà biết, có những nhà đã không còn đồng nào cả. Nếu mình mua quá nhiều gạo cũ, e là mấy nhà khác sẽ không còn phần. ( app truyện TᎽT )

Lâm Mai bước lên hỏi: “Chủ tiệm Tô, gạo cũ này chỉ còn từng này thôi sao?”

“Vâng, tổng cộng một trăm cân, ngày mai sẽ có xe chở thêm tới.”

Tô Lăng nói xong thì bổ sung thêm: “Là xe lớn, tuyết lớn thì cũng vẫn có thể giao đến đây được.”

Lưu Cúc Hoa hạ quyết tâm: “Chủ tiệm Tô, gạo trắng này của cháu có bán lẻ không?”

“Có chứ, bác cần bao nhiêu?” Tô Lăng hỏi.

“Năm cân gạo trắng, năm cân gạo cũ.” Lưu Cúc Hoa quay sang nhìn Lâm Mai: “Mình mua xong rồi ghé qua nhà trưởng thôn nói một tiếng.”

Lâm Mai gật đầu đồng ý.

Tô Lăng nhanh nhẹn mở bao gạo, đong ra năm cân rồi đổ vào túi bên cạnh, sau đó cầm cái sàng đổ gạo vào túi đỏ. Xong xuôi thì đặt lên cân, vừa vặn, rồi đưa qua.

“Tiệm mới khai trương nên giảm giá 12%. Gạo trắng hai đồng hai, gạo cũ tám mao tám, tổng cộng ba đồng lẻ tám xu.” Tô Lăng nói.

Lưu Cúc Hoa đếm tiền đưa qua, trên mặt là nụ cười không giấu được niềm vui.

“Không ngờ còn có giảm giá, vậy bác phải rủ thêm nhiều người tới mua mới được.”

Tô Lăng cười tươi: “Vậy thì cảm ơn bác nhiều ạ.”

Nói xong cô mở ngăn kéo ra, trống không!

Cô quên chuẩn bị tiền lẻ rồi!

Hoa Hoa vội giơ móng lên nhấn vài cái, đổi ít tiền từ hệ thống, Tô Lăng thối tiền lại rồi đưa qua.

Lâm Mai tò mò hỏi: “Sao chủ tiệm Tô lại nghĩ đến chuyện mở cửa tiệm ở đây, lại còn bán rẻ thế này?”

Tô Lăng đáp: “Cháu quen một ông chủ lớn, ông ấy nói hồi nhỏ từng được các cụ trong thôn giúp đỡ nên bảo cháu tới đây mở tiệm, ông ấy tiện thể giao hàng cho cháu luôn. À đúng rồi, đợt giảm giá này chỉ kéo dài ba ngày thôi ạ, qua rồi là sẽ trở lại giá gốc, ai muốn mua thì phải tranh thủ nha.”

Lâm Mai mừng rỡ không để đâu cho hết. Đúng là tiền nhân trồng cây, hậu nhân hưởng bóng mát mà, có chuyện tốt như thế này thật đúng là may mắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play