Suốt quãng đường đi ra khỏi khu dân cư, Thẩm Khinh Ngôn không nói thêm lời nào.
Thư Lan có chút bất đắc dĩ: “Đừng dằn vặt mình vì mấy chuyện như thế này nữa, không đáng đâu.”
Thật ra Thư Lan cũng nhận ra, Thẩm Khinh Ngôn không giống cô.
Giữa cô và cái gọi là người thân kia vốn chẳng có nền tảng tình cảm nào, nên đương nhiên không thể nói là hận, cùng lắm chỉ là vô cảm mà thôi.
Còn giữa Thẩm Khinh Ngôn và mẹ anh, dường như có tình cảm, vì thế lại càng rắc rối, càng đau khổ hơn.
“Tôi còn trẻ, cứ dằn vặt như vậy thì đã sao chứ?”
Thẩm Khinh Ngôn cúi đầu, liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT