.

Tính toán sơ sơ thời gian, Sở Linh Diễm nhận ra lịch trình hôm nay vẫn còn kịp, nên không dám nấn ná lâu. Đến cơm trưa cũng không ăn, anh liền kéo Chung Kiều đi luôn.

Vừa hay Chung Kiều cũng bị chuyện về Diễm quỷ làm cho mất hết tâm trạng. Hai người đơn giản mua chút đồ ăn nhanh ở công viên, chuẩn bị ăn dọc đường.

Chung Kiều ngồi vào ghế lái, ánh mắt lạnh lùng nhìn một người đang rất tự nhiên ngồi ở thùng xe phía sau — Triệu Thành Bích — rồi hỏi:

“Huynh đệ, anh là ai vậy?”

Triệu Thành Bích vốn mặt dày tự nhiên, không chút ngượng ngùng, còn thắt dây an toàn xong xuôi, thản nhiên nói:

“Tôi là trợ lý mới do Diễm ca tuyển, anh cứ coi như không thấy tôi là được.”

Chung Kiều suýt chút nữa cười phá lên. Một người sống sờ sờ thế này, sao mà coi như không thấy được chứ?

Chưa từng gặp ai tự giác tới mức độ này luôn!

Sở Linh Diễm ngồi ghế phụ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, giải thích:

“Nếu tiện đường thì cho nó đi nhờ luôn đi. Đây là ‘ngốc nhi tử’ của nhà địa chủ đấy, hôm nào để anh trai cậu ta đầu tư cho bộ phim mới của cậu.”

Chung Kiều lúc này mới khởi động xe, hỏi:

“Anh trai cậu ta là ai?”

Sở Linh Diễm đáp:

“Anh hai nó tên là Triệu Minh Thâm, chắc cậu từng nghe tên rồi?”

Chung Kiều nghe đến cái tên đó, nhướng mày — Triệu Minh Thâm chính là người cầm đầu của “Thái tử đảng” ở Kinh Cảng, tuổi còn trẻ nhưng đã nắm giữ nhiều công ty dưới danh nghĩa tập đoàn Triệu thị, mấy năm gần đây làm ăn rất vững vàng. Nghe nói còn tự mở công ty giải trí, cạnh tranh cũng chẳng kém ai.

Chỉ có điều nhìn Triệu Thành Bích thế này, chẳng giống thiếu gia nhà giàu chút nào.

“Triệu tổng nhìn thì rất khôn khéo.” Chung Kiều liếc nhìn Triệu Thành Bích đang cười hề hề qua gương chiếu hậu.

Sở Linh Diễm cũng cười, đúng là Triệu Thành Bích cho người ta cảm giác như kiểu con ngốc nhà địa chủ thật.

Triệu Thành Bích chẳng hề để tâm, tiếp tục chơi điện thoại phía sau.

“Lúc nãy cậu nói chuyện ‘khí vận’ gì đó?” Chung Kiều tò mò hỏi, “Là chuyện gì vậy?”

Sở Linh Diễm liền kể đơn giản lại chuyện xảy ra ở bệnh viện Thánh Maria.

Triệu Thành Bích nghe xong cũng trở nên nghiêm túc, trầm ngâm rồi nói:

“Bảo sao mấy hôm trước tôi gặp ông cụ Phương mà thấy sắc mặt ông ấy còn tốt hơn trước khi mắc bệnh. Thì ra là... mượn mạng người khác để kéo dài tuổi thọ.”

Chung Kiều trước đây vốn không tin mấy thứ tâm linh này, nhưng từ sau khi đụng độ Diễm quỷ, anh chẳng còn nghi ngờ gì nữa.

“Không ngờ trên đời thực sự có chuyện mượn mạng như vậy.” Chung Kiều nhíu mày, “Quá độc ác. Nếu ai cũng làm thế để kéo dài mạng sống thì thế giới này loạn mất.”

Sở Linh Diễm gật đầu.

Mượn mạng là một chiêu rất âm độc, không phải ai cũng có thể làm được, mà kể cả có làm thì cũng sẽ tổn hại đến công đức và đạo hạnh. Giới huyền môn nếu giúp ai đó mượn mạng, thì thường phải được trả giá xứng đáng mới ra tay.

Sở Linh Diễm chưa từng gặp ông cụ Phương, nên cũng không rõ về mệnh cách của ông ta, bèn hỏi:

“Trước đó ông cụ Phương bị bệnh gì?”

Triệu Thành Bích nhớ lại rồi nói:

“Không rõ lắm, hình như hai ba năm trước được chẩn đoán có khối u ác tính. Tôi nghe anh hai nói sơ qua, khi đó bác sĩ bảo sống nhiều lắm là ba tháng. Ai ngờ hai năm trôi qua, thân thể ông ta lại chuyển biến tốt.”

Sở Linh Diễm cười khinh:

“Mượn mạng chính cháu gái ruột của mình, thân thể không tốt lên mới là lạ.”

Triệu Thành Bích lạnh cả sống lưng, không thể tin nổi:

“Cọp dữ cũng không ăn thịt con, ông ta ngay cả cháu gái ruột cũng không tha? Tôi còn tưởng ông ấy trông có vẻ hiền hậu dễ gần...”

Chung Kiều trợn trắng mắt:

“Anh cũng là thiếu gia nhà giàu đấy, sao đầu óc ngây thơ vậy? Tôi còn biết Phương gia chẳng sạch sẽ gì. Ông cụ Phương là dẫm lên xác mấy anh em mới leo lên được vị trí bây giờ, hiền gì mà hiền?”

Triệu Thành Bích chu môi. Từ nhỏ cậu đã được che chở rất kỹ, mấy anh chị trong nhà đều đối xử tốt với cậu, chưa từng va chạm với các mặt đen tối trong giới hào môn.

Đường về Kinh Cảng mất hơn hai tiếng, Sở Linh Diễm rảnh quá mở livestream trên nền tảng Hải Dương, bắt đầu tương tác với fan.

【Chủ bá chuyên nghiệp quá, xúc động muốn khóc!】

【Chủ bá hôm nay tỏa sáng quá! Xem ra cuối cùng cũng ký hợp đồng rồi, từ giờ khỏi lo chủ bá bỏ chạy!】

【Xin hỏi vì sao chủ bá lại có thể bay? Đạo diễn Dư Hàm đã lên tiếng, nói mấy chuyện này không khoa học đó 2333】

Sở Linh Diễm đối mặt với loạt bình luận bay tới tấp, thản nhiên đáp:

“Tôi tu tiên từ nhỏ, biết khinh công cũng là bình thường thôi.”

【Hahaha chủ bá hài quá đi mất】

【Tu đến cảnh giới nào rồi? Khi nào độ kiếp vậy haha】

【Tái bác tu tiên ơi, phía trước bán tâm pháp mới nhất, quá giờ không chờ đâu nha!】

Sở Linh Diễm nhìn dòng bình luận càng lúc càng loạn, âm thầm lắc đầu — đúng là nói thật cũng chẳng ai tin. Quả nhiên, cao thủ thì thường cô đơn.

Anh đằng hắng một tiếng, nói:

“Trên đường trở về rảnh quá, nên mở hai quẻ bói. Vẫn như cũ, ai tới trước thì được, quét mã trả tiền, không lừa đảo.”

Chung Kiều chưa từng thấy anh livestream xem bói, nghe xong liền tò mò quay đầu lại:

“Cậu làm nghề tay trái là cái này à?”

Sở Linh Diễm chỉnh lại:

“Không, đây là nghề chính.”

Chung Kiều: “……”

Được rồi.

【Chủ bá hôm nay giá quẻ bao nhiêu vậy?】

“Hôm nay làm ăn tốt, mỗi quẻ 500 tệ.” – Sở Linh Diễm mỉm cười.

Dòng bình luận lập tức nổ tung, khen chê lẫn lộn.

【Mới kiếm được cả triệu mà giờ quay sang lừa tiền ư? 500 tệ cũng không tha? Đúng là keo kiệt!】

Nhưng rất nhanh, lời chê lập tức bị fan khác phản bác:

【Người ta có bản lĩnh kiếm tiền, sao phải xem bói miễn phí?】

【Chủ bá giải quyết được vấn đề thì đừng nói 500, 5000 tôi cũng sẵn sàng trả, chỉ cần giải mạch giúp tôi!】

【Đứa nào sủa bậy thế? Biến lẹ!】

Sở Linh Diễm đã quen với mấy bình luận rác, tự động lướt qua. Anh nhìn người đầu tiên được xem quẻ hôm nay — là một người phụ nữ trung niên nhìn rất mệt mỏi, trong lòng còn ôm một bé trai đang ngủ.

 

Tầm mắt Sở Linh Diễm dừng lại trên mặt đứa trẻ, mày hơi cau lại — dù chỉ là một dấu hiệu rất nhỏ, cũng không dễ phát hiện…058. Tiền tài động lòng người

“Nhà các người đã lấy thứ không nên lấy, còn hại luôn cả con trai mình.”

Không đợi người phụ nữ kia mở miệng, Sở Linh Diễm đã lạnh nhạt nói thẳng.

Người phụ nữ thoáng sửng sốt, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hãi — rõ ràng cô ta còn chưa kịp kể ra sự tình, vậy mà đối phương đã đoán đúng là vì con trai mà tới!

Cô ta tên là Triệu Mạn, cắn môi dưới rồi gật đầu:

“Không sai… Sau khi lấy thứ kia về, con trai tôi bắt đầu có dấu hiệu bất thường. Ban ngày ngủ sâu đến mức lay mãi không tỉnh, còn buổi tối, đúng chín giờ là nó lại ngồi dậy, cứ như nữ quỷ ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, nét mặt u ám vô cùng. Dù tôi gọi thế nào nó cũng chỉ nhìn chằm chằm tôi không nói một lời…”

Nói đến đây, Triệu Mạn không nhịn được rùng mình.

Chồng cô từng mời một đạo sĩ đến xem thử, nhưng người kia vừa bước qua cửa, mặt lập tức in hằn dấu bàn tay vô hình, vừa lăn vừa bò mà chạy. Đưa vào viện kiểm tra thì lại chẳng phát hiện ra gì bất thường.

“Ngọa tào (một dạng cảm thán), chỉ mới nghe kể thôi mà tôi đã thấy lạnh cả sống lưng rồi!”

“Nghe hơi quá rồi đó, nhưng rốt cuộc là lấy cái gì mà thành ra như vậy?”

Triệu Mạn hít sâu một hơi, đáp:

“Chỉ là một cái vòng cổ khóa trường mệnh.”

Sở Linh Diễm gật đầu:

“Thứ đó lai lịch không sạch sẽ, mang theo sát khí, quấy nhiễu giấc ngủ người sống. Giờ muốn vứt bỏ cũng không dễ đâu.”

Triệu Mạn lặng người rồi run rẩy nói:

“Đúng thật... Cái vòng cổ đó không thể vứt đi được.”

Cô nhớ rất rõ — từ khi cái vòng đó được đeo lên cổ con trai, mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ quái. Cô từng liều mình tháo xuống, ném vào thùng rác, rồi đưa ra trạm rác tiêu huỷ cùng với đống rác thải khác.

Nhưng không ngờ, đến đêm hôm đó, chiếc khóa trường mệnh ấy lại xuất hiện trở lại… trên cổ đứa trẻ.

Triệu Mạn như sắp phát điên. Cô đã thử mọi cách, từ đem đi thật xa cho đến ném xuống biển, nhưng chẳng có tác dụng. Cứ đến 9 giờ tối là vòng cổ lại trở về cổ con trai cô như chưa từng bị rời khỏi.

Đứa bé ngày càng yếu ớt, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng chẳng còn sống được bao lâu nữa.

"Xin cậu, chủ bá… Chỉ cần có thể giúp tôi trừ được thứ ma quái kia, tôi bằng lòng trả bất cứ giá nào!" – Triệu Mạn mắt đỏ hoe, gần như quỳ xuống.

Sở Linh Diễm trầm giọng:

“Thứ đó tuy là vật quỷ, nhưng không mang ác ý. Nếu thật sự muốn hại người, con chị đã mất mạng từ lâu rồi.”

Anh chậm rãi nói tiếp:

“Chồng chị lúc làm việc đã vô tình đào trúng một ngôi mộ, lấy đồ vật chôn theo của một đứa bé. Gia đình đứa bé kia thấy các người thích, cũng không nói gì, coi như tặng cho. Chỉ tiếc, con trai chị mệnh còn yếu, gánh không nổi món quà lớn như vậy, nên mới bị âm khí đè nặng mà phát bệnh.”

“Hả?? Nãy giờ tưởng là ma quỷ gì, hóa ra là đào trộm mộ thật hả!?”

“Cái gì mà ‘gia trưởng tặng đồ’, nghe rợn hết cả người, chủ bá đừng đùa dọa người thế chứ…”

“Ngọa tào! Quỷ tốt vậy cho tôi xin cả tá đi?”

“Không phải đồ của mình thì đừng nhận bừa! Người ta không ác, nhưng là do cậu con không có phúc gánh nổi thôi!”

Triệu Mạn vội vàng giải thích:

“Chồng tôi không phải trộm mộ! Anh ấy là công nhân lái máy xúc ở công trường, chẳng qua lần đó trong lúc thi công có đào trúng một khu mộ cổ. Tin tức cũng đã được báo lên, nhưng mà… anh ấy và mấy người khác đúng là có lén nhặt vài món đồ nhỏ về.”

Nói đến đây, giọng cô nhỏ hẳn xuống, rõ ràng trong lòng cũng biết chuyện này là sai.

Dù gì thì những món đồ ấy cũng là vật có chủ. Đáng lý ra phải giao nộp cho nhà nước mới đúng.

hương 58: Tiền tài động lòng người

“Nhà cô, không nên tùy tiện lấy thứ không thuộc về mình, kẻo hại đến con cái.”

Sở Linh Diễm không đợi người phụ nữ kia lên tiếng đã thẳng thắn nói.

Người phụ nữ sững người, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Rõ ràng cô ta còn chưa nói gì, vậy mà Sở Linh Diễm đã đoán ngay ra là vì con trai cô ta!

Triệu Mạn cắn môi, gật đầu: “Đúng vậy, từ sau khi tôi lấy cái đó về, con trai tôi bắt đầu có biểu hiện kỳ lạ. Ban ngày thì ngủ li bì, gọi thế nào cũng không tỉnh. Đến hơn 9 giờ tối, nó lại tỉnh dậy, cứ ngồi ở bàn trang điểm chải đầu như ma nữ, mặt mày âm u, tôi gọi thế nào cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.”

Nói đến đây, Triệu Mạn rùng mình.

Chồng cô từng mời một "đại sư" đến xem. Kết quả, người kia vừa bước vào cửa đã bị văng ra ngoài như bị đánh, mặt in rõ dấu bàn tay, bò lăn bò càng mà chạy.

Đưa đến bệnh viện khám thì lại chẳng tìm ra bệnh gì.

Chỉ nghe kể mà tôi cũng thấy sống lưng lạnh toát rồi đấy!

— Nghe đáng sợ thật. Nhưng rốt cuộc là lấy vật gì về thế?

Triệu Mạn hít sâu: “Là một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng.”

Sở Linh Diễm trầm giọng: “Vật này có lai lịch không sạch sẽ, lại còn quấy nhiễu giấc ngủ người khác, giờ muốn vứt cũng không được nữa rồi.”

Triệu Mạn giật mình: “Anh đúng là cao nhân thật. Tôi đã thử vứt nó đi rồi. Lần đó, tôi cảm thấy chiếc khóa đó ngày càng kỳ quái, nên tháo xuống và ném vào thùng rác, rồi cùng rác đưa đến trạm xử lý.”

“Nhưng không ngờ, đến tối, chiếc khóa đó lại tự xuất hiện trên cổ con trai tôi.”

Triệu Mạn gần như phát điên. Sau đó, cô thử mọi cách để vứt bỏ nó, thậm chí ném xuống biển, nhưng tối nào đúng 9 giờ, khóa trường mệnh vẫn quay lại.

Con trai cô vốn đã yếu ớt, cứ tiếp tục thế này thì chẳng mấy mà mất mạng.

“Xin anh giúp tôi, chỉ cần có thể tiễn được thứ quỷ quái đó đi, thế nào tôi cũng đồng ý.” – Triệu Mạn mắt đỏ hoe cầu xin.

Sở Linh Diễm lắc đầu: “Cái khóa đó tuy là vật âm, nhưng không có ý hại người. Nếu muốn mạng con cô, thì đã lấy rồi.”

“Chồng cô lúc làm công, vô tình đào trúng mộ, lấy đồ bồi táng của một đứa trẻ mang về. Gia đình đứa bé kia có lẽ thấy các người thích, nên ‘tặng’ luôn. Nhưng con cô không có phúc phận để nhận lễ vật lớn như thế, nên mới bị âm khí áp thân.”

— Ủa gì? Hóa ra là trộm mộ hả??

— Cái gì mà "tiểu bằng hữu", cái gì mà "gia trưởng tặng quà", nghe rợn người thế?

— Tôi mà là quỷ tốt như thế thì cũng muốn kết bạn liền luôn á!

Triệu Mạn vội vàng giải thích: “Chồng tôi làm lái máy xúc ở công trường, không phải trộm mộ đâu. Chỉ là thời gian trước khi đào núi, phát hiện di tích mộ cổ, có lên báo đàng hoàng. Nhưng… đúng là trước đó có nhặt vài món về.”

Nói đến đây, giọng cô ta đã thiếu tự tin. Dù gì thì đó cũng là đồ có chủ, lẽ ra nên giao nộp cho nhà nước.

Sở Linh Diễm thở dài. Trộm đồ chôn theo người chết vốn là sai. Những món đồ đó dính nhiều âm khí, thậm chí có thể mang theo oán hồn. Nếu chỉ đem bán lấy tiền thì đã đành, đằng này lại cho con đeo như đồ trang sức – đúng là “thiên tài” kiểu khác.

May mà đứa trẻ kia và gia đình lúc còn sống tính tình rộng lượng, không chấp nhặt kẻ vô tình phạm lỗi. Nhưng nghĩ đến thân phận người chết trong mộ có thể không tầm thường, lễ vật mang theo không phải ai cũng có thể gánh nổi nên mới gây ra đủ loại hiện tượng kỳ quái.

“Nếu cô muốn con trai mình bình phục, hãy bảo chồng cô mang chiếc khóa đó quay lại chôn đúng chỗ cũ. Gói bằng vải đỏ, đào một hố nhỏ rồi chôn xuống, sau đó quay mặt về hướng đông nam dập đầu ba cái. Vậy là xong.”

Triệu Mạn nhíu mày: “Chiêu này tôi từng dùng rồi. Trước đây có mời một vị đại sư đến làm y chang, thậm chí cả hướng cũng vậy. Nhưng khóa vẫn quay lại cổ con tôi.”

“Cô chắc chồng cô làm đúng như chỉ dẫn chứ?” – Sở Linh Diễm nghiêm giọng.

“Chắc là có…” – Triệu Mạn lưỡng lự.

“Gọi điện hỏi anh ta đi.” – Sở Linh Diễm nói.

Không dám chậm trễ, Triệu Mạn gọi điện ngay:

“Lý Cương, anh nói thật đi, lần trước bảo anh mang cái khóa đi chôn lại, anh có thật sự làm không?”

Đầu dây bên kia ú ớ: “Anh làm rồi mà… cái khóa đó cứ bám lấy con mình, anh sao dám giữ chứ?”

Triệu Mạn lạnh giọng: “Thế thì giờ tôi sẽ gửi khóa lại cho anh, anh quay video lại toàn bộ quá trình chôn. Làm lần nữa!”

Lý Cương ngập ngừng: “Không cần nghiêm trọng vậy chứ…”

Triệu Mạn giận đến run người: “Anh muốn hại chết con chúng ta sao? Anh căn bản chưa làm đúng chứ gì?”

Bị vợ mắng, Lý Cương cuối cùng cũng chịu thừa nhận:

“Được rồi đừng mắng nữa… Lần đó đúng là định mang đi chôn, nhưng mà, cái khóa đó là vàng thật đấy! Tôi cân thử rồi, hơn 200 gram, là đồ cổ nữa! Đại sư cũng bảo là nó không có sát ý, chỉ cần để ngoài nắng một thời gian là ổn…”

Triệu Mạn: “…”

Cô ôm con mà tức đến nghẹt thở.

— Té ra không phải phương pháp sai, mà là vì tham tiền! Người sống vì tiền, chim chết vì mồi là đây chứ đâu!

— Hơn 200 gram vàng, đúng là khiến người ta động lòng thật, nhưng đổi lại là tính mạng con mình thì có đáng không?

Sở Linh Diễm cũng thở dài, vội trấn an:

“Hiện tại vẫn còn kịp. Nếu chậm vài ngày nữa, âm khí sẽ phá hỏng thể trạng của con cô, lúc đó e là vô phương cứu chữa.”

Triệu Mạn lau nước mắt, cắn răng: “Tôi sẽ tự mình đi. Chồng kiểu này chẳng thể trông cậy được.”

Sở Linh Diễm dặn dò: “Chuyện xong xuôi, nhớ cho con cô tắm nắng thường xuyên, sẽ nhanh khỏe lại.”

Triệu Thành Bích đứng sau cũng lắc đầu:

“Chỉ vì chút tiền mà ra nông nỗi này, đúng là khinh thường tính mạng con mình quá rồi.”

Sở Linh Diễm nghiêm giọng: “Thật ra nhiều món trong mộ cổ đều là đồ vật chết, không có gì lạ, nhưng sợ nhất là cái ‘vạn nhất’. Một ngàn món chỉ cần có một món đặc biệt, là đủ khiến người cầm phải gặp tai họa.”

— Quả thật, nên sống thành thật, đừng động vào thứ không thuộc về mình.

— Không ngờ mộ chủ nhân bị trộm mà vẫn không trách, chắc lúc sống cũng là người rộng lượng.

— Không biết người đó là ai, mà còn có vàng làm khóa trường mệnh, chắc hẳn không phải người thường.

Sở Linh Diễm cũng tỏ ra tò mò.

Từ xưa đến nay, người chết luôn muốn được an giấc. Dù khi còn sống tốt tính đến mấy, thì sau khi bị đào mộ vẫn sẽ sinh oán khí. Đa số mộ chủ, chỉ cần bị chạm vào vật tùy táng là sẽ khiến người ta chết không kịp ngáp.

Nhưng người trong ngôi mộ này lại hiếm thấy dễ tính như vậy.

Nếu có cơ hội, anh cũng muốn tìm hiểu kỹ hơn.

“Cho nên, mọi người nhớ nhé – đừng bao giờ tùy tiện trộm mộ.” – Sở Linh Diễm nói với khán giả livestream.

“Nếu chẳng may rơi vào mộ, cũng đừng hoảng. Cứ cúi đầu lạy bốn phía ba cái. Mộ chủ nếu không quá hung dữ thì sẽ tha cho. Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối đừng lấy gì, kể cả chạm vào thi thể.”

— Chủ livestream ơi, anh đánh giá cao người xem quá rồi đó! Ai rảnh mà đi trộm mộ chứ!

— Mà có đi rồi, cũng không ai lại đi sờ thi thể đâu chứ??

Sở Linh Diễm cười nhạt:

“Có một số ngôi mộ, trong đó chôn diễm thi – xác chết xinh đẹp, bảo tồn hoàn hảo, lại có khí độc. Có người không chịu nổi cám dỗ, tâm sinh tà ý là chuyện thường.”

Chung Kiều không nhịn được bật thốt: “Ngọa tào... Nghe như truyện dọa người ấy!”

Sở Linh Diễm điềm đạm: “Không hề dọa. Những ai động lòng trước diễm thi, đều không ra được khỏi mộ.”

Chung Kiều: “…”

— Trộm mộ chẳng có kết cục tốt, hại người, phá hoại di tích, cũng đáng bị báo ứng.

Sở Linh Diễm gật đầu:

“Đúng vậy, người khác đang yên nghỉ, bị phá giấc thì ai chẳng tức. Thử nghĩ xem, nếu bạn đang nằm trong quan tài, yên ổn nghỉ ngơi, mà bên trên có kẻ đào bới loảng xoảng, bạn sẽ cảm thấy thế nào?”

059 – Con ma mê học

Cảm giác nhập vai một chút, tôi cứ tưởng mình đang sắp bật dậy dựng quan tài lên luôn ấy.

Không ai được phép làm phiền tôi ngủ, dù có là Thiên Vương lão tử đến náo loạn thì cũng mặc kệ!

Mà khoan đã, khoan đã... sao tôi lại tưởng tượng mình đang chui vào cái hình ảnh nằm trong quan tài thế này?

Sở Linh Diễm nhìn lướt qua làn đạn (bình luận livestream), khóe môi cong cong nở nụ cười.

“Chủ bá chủ bá, tôi nghe nói hiện nay trên đời vẫn có một số gia tộc trộm mộ, sao bọn họ không bị bánh chưng (xác ướp) quấn lên báo ứng nhỉ?”

Thấy bình luận như vậy, Sở Linh Diễm cảm thấy cần phải giải thích một chút.

Anh nói:

“Nghề trộm mộ này có từ xưa đến nay, về cơ bản chia thành hai phái Bắc – Nam, còn có nhiều gia tộc chuyên nghiệp, càng chuyên sâu thì tôi cũng không rõ hết. Nhưng đã làm nghề này thì tất nhiên hiểu rõ các quy tắc, hơn nữa họ có các bí thuật phong thủy cùng bí quyết nghề nghiệp, có thể tránh được phần lớn nguy hiểm trong mộ.”

Sau khi tới thế giới hiện đại, Sở Linh Diễm vẫn chưa từng trải qua chuyện trộm mộ hay đào mồ gì cả. Nhưng ở Tu Tiên giới, anh từng không ít lần đến mộ phần của các đại năng đã tọa hóa (viên tịch), hay là các nơi chôn cất để đoạt lấy cơ duyên.

Dù ở thời đại nào, nghề trộm mộ đều là cửu tử nhất sinh.

Nếu không có chút bản lĩnh thật sự hay pháp bảo hộ thân, thì chẳng ai dám liều mạng làm chuyện đó.

Tất nhiên, những kiến thức chuyên môn như vậy, Sở Linh Diễm cũng không tiện nói kỹ trên sóng livestream. Dù sao thì, đa phần mọi người cũng không dính dáng gì đến nghề này, không cần thiết khiến ai cũng sinh lòng hiếu kỳ quá mức.

Rất nhanh, người có duyên thứ hai cũng lên sóng kết nối.

Đó là một nam sinh viên, xung quanh còn có ba người bạn cùng phòng, vừa lên sóng thì phòng chat liền náo nhiệt:

“Trời ơi, lên thật kìa! Mau nhờ chủ bá giúp đi, tôi sắp bị dọa chết rồi!”

“Đừng vội, bình tĩnh nào, đừng mất mặt quá…”

“…”

Sau một tràng bình luận ồn ào, người bạn kia giành được quyền phát biểu, vội ho khan một tiếng rồi nói:

“Chủ bá, ký túc xá của tụi em hình như có ma! Đáng sợ lắm, tụi em sắp không chịu nổi rồi ô ô ô!”

Phòng chat cười ầm lên:

“Buồn cười chết mất, bốn tên thanh niên hơn hai mươi tuổi, dương khí đầy người mà lại sợ ma, quá lố rồi đó!”

“Không phải chứ? Bốn người đàn ông mà lại sợ ma à? Quỷ sợ mấy người mới đúng!”

“Im hết đi, các người ồn ào quá, tôi muốn nghe chủ bá nói chuyện!”

Sở Linh Diễm nhìn qua tướng mạo của bốn người, suýt nữa thì sặc.

Đúng là... thật sự gặp ma rồi!

Hơn nữa là cả bốn người cùng gặp một lúc!

Người đang nói tên là Triệu Tử Duệ, không thèm để ý đến bị cười nhạo, vội giải thích:

“Không đùa đâu chủ bá, bọn em năm nay sắp lên năm tư rồi, cùng ở một phòng ký túc xá. Trước đây không sao, nhưng từ tháng trước bắt đầu, ký túc xá bắt đầu có những hiện tượng kỳ lạ…”

Sở Linh Diễm hỏi: “Cụ thể là những hiện tượng gì?”

Một bạn cùng phòng tiếp lời:

“Vì sắp năm tư nên tụi em đều ở lại trường làm nghiên cứu phụ trợ cho luận văn. Kết quả là từ tháng trước, tất cả tài liệu ôn thi thạc sĩ và bài tập của tụi em đều bị ai đó viết hộ!”

Người thứ ba rùng mình, vừa kể vừa xoa tay:

“Lúc đầu tụi em tưởng ai đùa dai, không để ý lắm. Nhưng dần dần phát hiện ra: mấy bài thi để trên bàn trống vào buổi tối, sáng hôm sau mở ra thì đã viết kín mít rồi.”

【… Hả? Đùa nhau à?

Tôi chưa từng thấy loại “ma” nào giúp làm bài tập và luyện đề thi, cho tôi một tá được không?

Kịch bản gì vậy trời, có thể chân thật hơn tí không?】

Triệu Tử Duệ cười khổ:

“Thật sự không đùa, tụi em cũng từng nghĩ chắc có ai mộng du viết bài, nên lắp camera trong phòng. Anh đoán sao?”

Không nói nhiều, cậu ta chiếu luôn video từ camera quay đêm.

Chỉ thấy dưới ánh sáng hồng ngoại, nửa đêm bàn học không gió tự động động đậy, một cây bút như có bàn tay vô hình nhấc lên, viết chữ trên bài thi.

Viết xong một mặt, liền lật trang viết tiếp.

Không hề có dấu hiệu chỉnh sửa hình ảnh. Dù là giữa ban ngày, nhóm người xem livestream cũng lạnh sống lưng, đổ mồ hôi lạnh.

“Ngọa tào!” – Chung Kiều nhìn thấy suýt nữa thì đạp luôn chân ga.

“Ngọa tào, cậu làm gì vậy!” – Triệu Thành Bích hoảng sợ kéo dây an toàn – “Ba cái mạng của tôi đều trong tay cậu đấy, đừng vì ăn dưa mà biến tôi thành dưa luôn nha!”

Chung Kiều run như cầy sấy, không dám nhìn nữa, tập trung lái xe.

Sở Linh Diễm chống cằm, nhìn đoạn video, tặc lưỡi nhận xét:

“Không ngờ là một con ma mê học, tiểu ca nhi này có tiền đồ đấy – chết rồi mà còn không quên học tập.”

Làn đạn: “……”

Mọi người đều cạn lời, cảm thấy chủ bá này còn đáng sợ hơn cả ma.

“Tôi nổi hết da gà rồi, đầu tôi trong chốc lát như muốn phiêu luôn.”

“Tôi sẽ không bao giờ cười nhạo bốn anh chàng này nữa, trong tình huống đó ai mà không sợ tè ra quần?”

“Đợi đã, tôi mới vô xem thôi, đây là công nghệ mới gì sao? Lý trí thì bảo là nhảm nhí, nhưng cảm giác thì lại thấy thật quá đi!”

Triệu Tử Duệ mặt ủ mày ê, hướng về phía màn hình nói:

 

“Chủ bá, đại khái là vậy đó. Bây giờ chúng em không biết phải làm sao, con ma đó rốt cuộc là nhắm vào ai chứ?”\

Sở Linh Diễm vẫn rất bình tĩnh. Con quỷ kia không có ý làm hại người, nên chuyện này cũng dễ xử lý thôi.

"Cái này đơn giản," cô nói. “Các cậu gọi nó ra, hỏi xem nó còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, giúp nó làm xong rồi tiễn đi là được.”

Triệu Tử Duệ trợn tròn mắt: “Gọi nó ra bằng cách nào?”

Không đúng, nếu muốn giúp nó hoàn thành tâm nguyện, lỡ như tâm nguyện của nó là bắt cậu đi chết cùng thì sao? Chẳng lẽ cậu thật sự phải đi chết?!

Sở Linh Diễm nói: “Kéo rèm cửa sổ xuống, sau đó xé hết tất cả mấy tờ giấy mà con quỷ đã viết, nó sẽ tự ra.”

Má ơi, chủ phòng đúng là ác quá!

Xé bài thi của quỷ? Lỡ như đó là con quỷ ham học thì chẳng phải nó sẽ hiện ra để liều mạng với bọn họ sao?

Quá đáng! Thật sự là quá đáng hết chỗ nói! Phòng livestream này có nhầm không vậy? Mới lần đầu đến thôi mà, đã bị dọa như phim kinh dị!

Được rồi được rồi, giờ là xé bài thi, rồi ngồi đó chờ quỷ đến xé bọn họ sao?

Triệu Tử Duệ cùng ba người còn lại nhìn nhau, bàn bạc một hồi rồi cắn răng, đập chân quyết định làm theo lời Sở Linh Diễm.

Dù sao thì cũng bị con quỷ kia dọa đến mất ngủ gần một tháng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tinh thần bọn họ cũng sắp sụp đổ. Giờ chỉ còn cách dứt điểm chuyện này thôi.

Kéo rèm xuống, cả ký túc xá lập tức trở nên âm u rợn người.

Dù chỉ là kéo rèm chứ không phải bịt kín ánh sáng, nhưng trong phòng vẫn tối tăm đến kỳ lạ, mơ hồ mới thấy được chút ánh sáng, rõ ràng là không bình thường.

Bốn người nhanh chóng gom lại tất cả các bài thi bị viết chữ quỷ, đặt chung một chỗ, liếc nhau một cái, rồi đồng loạt soạt soạt xé nát sạch!

Khi những mảnh giấy rơi lả tả xuống đất, một bóng người xuất hiện ngay sau lưng Triệu Tử Duệ.

"Sao lại xé bài thi của tôi?" Một giọng nam trầm thấp vang lên.

Triệu Tử Duệ không nghe được giọng nói ấy, chỉ cảm thấy sau lưng nổi da gà, một luồng khí lạnh rợn người thổi qua khiến cậu rụt cổ lại.

"Thật quá đáng." Chàng trai nghiêng đầu, một con mắt đẫm lệ rớt xuống, lạch cạch lăn trên mặt bàn.

"Aaa!" Triệu Tử Duệ hét toáng lên, chỉ tay vào vết máu dính trên mảnh giấy: “Máu! Có máu! Má ơi aaaa!”

Ba người còn lại cũng hoảng hốt hét lên, cùng nhau chạy bổ ra cửa.

Nhưng mà—ngày thường chỉ cần một cú đá là cửa bật mở, hôm nay dường như có vật gì đó cực nặng chặn lại, họ đá, đập, kéo mãi mà cửa vẫn không nhúc nhích.

Trong phòng livestream, khán giả cũng thấy cảnh tượng quỷ khóc sói gào bên trong, sôi nổi bàn tán không biết có phải thật sự quỷ hiện hồn rồi không.

Sở Linh Diễm đối diện camera, giọng nhẹ nhàng: “Cái người đang nhặt con mắt kia đấy, chào mọi người một cái đi.”

Nam sinh vừa nhặt con mắt: “......”

Nghe có người gọi mình, nam quỷ hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía điện thoại.

Chỉ thấy một người đang cười tươi như gió xuân... là một huyền môn đại sư.

Nam quỷ khá bình tĩnh, gắn con mắt trở lại, rồi chào hỏi Sở Linh Diễm:

“Chào cô.”

Sở Linh Diễm nhìn kỹ mặt hắn—dù trên mặt đầy vết thương nứt toác, nhưng vẫn có thể thấy rõ là một tiểu soái ca ngũ quan thanh tú.

Cô bấm ngón tay tính toán: “Cậu chết được bảy năm rồi đấy. Hiện tại chưa đến giờ luân hồi, nhưng nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì e là ảnh hưởng đến canh giờ chuyển kiếp.”

Đầu thai cũng có thứ tự, không đúng giờ sẽ bị quỷ sai trừng phạt.

Dù không hại người, nhưng ở dương gian quá lâu thì địa phủ cũng sẽ ghi sổ phạt quỷ sai vì không làm tròn nhiệm vụ.

Tiểu soái ca cúi đầu thở dài: “Lâu vậy rồi sao? Tôi còn tưởng mình mới chết thôi.”

Mọi người trong livestream không thấy được tiểu soái ca, cũng không nghe thấy lời hắn, nhưng màn hình điện thoại của tất cả khán giả đột nhiên toàn là mưa tuyết trắng xóa—trừ điện thoại của Sở Linh Diễm.

Triệu Thành Bích đang xem livestream, thấy loạt đạn bình luận bỗng thành tuyết trắng thì ngẩng đầu nhìn về phía ghế phụ, nơi Sở Linh Diễm đang cầm điện thoại.

Nhìn một hồi, Triệu Thành Bích càng thấy khó hiểu: sao mọi người đều bị nhiễu sóng, còn điện thoại của cô ấy thì vẫn bình thường?

Sở Linh Diễm nghiêm túc giải thích: “Bảy năm nay, chắc cậu đã ngủ mê trong một góc nào đó, vô thức không biết gì. Gần đây có thể do môi giới trung gian vô tình gọi hồn, khiến cậu tái xuất hiện dưới hình thái quỷ trong ký túc xá.”

Tiểu soái ca trầm ngâm gật đầu: “Ra là vậy.”

Trong phòng ký túc xá, bốn tên con trai ôm chặt nhau run rẩy nhìn chằm chằm nam quỷ đang ngồi xếp bằng trên bàn tán gẫu với Sở Linh Diễm.

Nếu không phải cô ấy còn đang trò chuyện bình thường với hắn, chắc bọn họ đã sợ tới mức ngất xỉu luôn rồi.

"Soái... soái ca..." Triệu Tử Duệ lấy hết can đảm, run rẩy nói: “Anh có thể... mở cửa một chút không? Em mắc tiểu...”

Nam quỷ xoay đầu một vòng 180 độ, nhìn bọn họ như chim cút co ro trong góc, cười khẩy:

“Trong ký túc xá có toilet sẵn, đừng tưởng tôi không biết. Các cậu là phòng 508 đúng không? Trước đây tôi cũng ở đây đấy, còn là đàn anh của các cậu cơ.”

Triệu Tử Duệ suýt chút nữa hét lên: A a a a! Có ai đầu người tốt mà xoay được 180 độ như thế không!?

Ba người còn lại cũng sợ tái mặt, nhưng có một tên lấy hết dũng khí, nghiến răng nói:

 

“Đã là học trưởng thì... nếu anh có oan khuất gì, không ngại kể cho tụi em nghe thử? Biết đâu tụi em có thể giúp anh giải oan, báo thù rửa hận?”

 

060 – Quá khứ của Lý Hiểu Vũ

Nam quỷ nghe xong, lại nở một nụ cười khá thân thiện.

Nhưng vừa cười xong, tròng mắt hắn lại rơi xuống, ục ục lăn đến ngay trước mặt Triệu Tử Duệ.

Triệu Tử Duệ: “!”

Ô ô ô ô ô!

Nam quỷ nói: “Câu này nghe cũng thuận tai đấy. Ta nhớ ngươi, tiếng Anh của ngươi kém lắm, bài thi trăm điểm nhiều nhất cũng chỉ được 40 điểm.”

Từ Bằng: “…”

Sao ngay cả quỷ cũng khinh thường thành tích tiếng Anh của mình vậy!?

Sở Linh Diễm cũng phát hiện làn đạn trong livestream đều đang bàn tán rằng camera bên đối diện có vấn đề. Nhưng thực ra không phải do thiết bị, mà là do từ trường bị nhiễu loạn.

Từ trường ở nơi có quỷ thường gây ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của thiết bị điện tử, nhưng không phải là không thể xử lý.

Sở Linh Diễm liền lấy ra một lá bùa, tại chỗ vẽ một đạo phù rồi bốp một cái dán lên điện thoại.

Ngay lập tức, màn hình không còn tuyết nhiễu nữa. Trong hình ảnh mờ tối, một thiếu niên khuôn mặt đầy vết rách hiện rõ trên màn ảnh.

“Má ơi a a a a a! Ma kìa! Quỷ thật đấy!”

“Miệng nhếch môi cười, ánh mắt âm u, cái vẻ vặn vẹo này…”

“Chủ kênh đang làm gì thế!? Lần sau có mấy thứ kinh dị như này làm ơn thông báo trước một tiếng đi! Hù chết người ta rồi!”

“Đây là cosplay Khảo Tư Phổ Lôi à? Trang phục này quá chất lượng, đúng là đỉnh cao hóa trang!”

“Nhưng như này cũng quá thật rồi, xém chút tiễn tôi về trời luôn…”

Triệu Tử Duệ sắp sụp đổ đến nơi. Đây là quỷ thật đấy, không phải cosplay gì cả! Cái gì mà Khảo Tư Phổ Lôi, bọn họ có rảnh đâu mà đi chơi cosplay cơ chứ!?

Sở Linh Diễm không để ý đến làn đạn, hỏi:

“Tiểu soái ca, ngươi tên là gì?”

Nam quỷ suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Ta tên là Lý Hiểu Vũ.”

“Lý Hiểu Vũ.” Sở Linh Diễm nhẩm lại cái tên, sau đó bấm ngón tay tính toán rồi nói:

“Ngươi lẽ ra đã phải đầu thai từ bảy năm trước, nhưng vì trong lòng còn chấp niệm, lại bị một pháp khí trấn áp nên mấy năm nay vẫn mê man. Gần đây trường học thi công, pháp khí trấn áp bị phá hủy, nên ngươi mới tỉnh lại.”

Lý Hiểu Vũ thoáng lộ vẻ châm chọc, nói:

“Ngươi nói vậy, ta cũng thấy quen quen…”

Năm đó khi chết, oán khí của Lý Hiểu Vũ quá nặng nên hóa thành oán quỷ. Còn chưa kịp gây sóng gió gì đã bị một pháp khí của huyền môn trấn áp ngay tại chỗ.

Triệu Tử Duệ run rẩy, lầm bầm sau lưng:

“Cái pháp khí gì thế? Sao có thể không cấm sử dụng…”

Lý Hiểu Vũ: “…”

Sở Linh Diễm hỏi:

“Trước ký túc xá của các ngươi, có phải có cái hồ không?”

Triệu Tử Duệ gật đầu:

“Có chứ. Nhưng tháng trước thi công cải tạo, cái đình giữa hồ bị phá hủy rồi.”

Sở Linh Diễm nói:

“Chính nó đó. Cái đình giữa hồ đó được dựng từ bảy năm trước, chính là nơi đặt pháp khí trấn áp Lý Hiểu Vũ.”

Trong lòng Triệu Tử Duệ đang điên cuồng mắng chửi.

Cái gọi là "tân quan nhậm chức đốt ba đống lửa", hiệu trưởng mới còn chưa tới nơi mà trường đã cải tạo đủ kiểu. Việc đầu tiên là phá luôn đình giữa hồ.

Không ngờ lần phá đó lại thả luôn quỷ ra.

Triệu Tử Duệ cảm thấy mình hoàn toàn có lý do để xin bồi thường tinh thần.

Lý Hiểu Vũ chống cằm, như đang suy nghĩ điều gì đó, khẽ gật đầu:

“Phá cũng tốt. Không phá thì ta còn chưa được làm bài thi đâu.”

Triệu Tử Duệ gần như phát điên:

“Ngươi làm bài làm gì!? Ta đây thi thạc sĩ mà còn không buồn ngó sách vở. Ngươi làm quỷ rồi mà còn vương vấn thi cử à!?”

Hắn thật sự không hiểu nổi!

Trên đời này có sinh viên nào thích làm bài thi không!?

Nếu cần thiết, hắn sẽ đốt thêm cho Lý Hiểu Vũ vài bộ đề thi thạc sĩ thật luôn!

“Nhiều làm bài mới có thêm tự tin thi đỗ vào đại học mình yêu thích chứ.” Lý Hiểu Vũ híp mắt, nghiêm túc trả lời.

Cư dân mạng cảm động rơi nước mắt.

Quỷ mà còn muốn thi thạc sĩ! Đây là tinh thần gì chứ!?

Nếu không có tên cậu trong top 10 nhân vật cảm động năm của Hoa quốc, tôi sẽ không thèm xem nữa!

Đến quỷ còn biết học tập, tôi chỉ biết chơi game đúng là sống phí cả đời! Từ hôm nay tôi phải chăm chỉ học hành, không phụ tuổi thanh xuân!

Tập này tuyệt đối không thể để ba mẹ tôi thấy, nếu không họ sẽ lải nhải đến chết mất!

Sở Linh Diễm nhìn thiếu niên trước mặt, hỏi:

“Học lên cao như vậy, đối với ngươi thật sự quan trọng thế sao?”

Lý Hiểu Vũ nghiêng đầu suy nghĩ rồi trả lời:

“Đối với ta, không phải là chuyện quan trọng hay không, mà là cơ hội học lên cao ấy vốn dĩ là của ta. Đó là điều ta đáng lẽ phải có được.”

 

Nói rồi, Lý Hiểu Vũ lại nhớ về rất nhiều chuyện đã xảy ra khi còn sống…Lý Hiểu Vũ vốn là sinh viên của ngôi trường đại học này. Cậu học hành rất chăm chỉ, thành tích luôn đứng đầu, là cán bộ học tập trong lớp, đồng thời cũng là thành viên của hội sinh viên trong khoa. Tuy hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả, phải dựa vào vay vốn hỗ trợ từ nhà nước để theo học, nhưng năm nào cậu cũng đạt học bổng, được đánh giá là người có tiền đồ rộng mở.

Vào học kỳ hai năm ba, nhà trường công bố danh sách sinh viên được xét tuyển thẳng lên cao học (bảo nghiên). Khoa của cậu có tổng cộng 28 suất, trong đó Lý Hiểu Vũ đứng thứ ba toàn khoa, theo lý thì chắc chắn sẽ có một suất.

Thế nhưng, danh sách cuối cùng được công bố lại không hề có tên cậu.

Không hiểu chuyện gì xảy ra, Lý Hiểu Vũ đã chủ động tìm gặp giảng viên phụ trách để hỏi rõ. Giáo viên tỏ ra ái ngại, bóng gió nói rằng suất của cậu đã bị người khác chiếm mất.

Người chiếm suất đó chính là con trai của lãnh đạo khoa.

Lý Hiểu Vũ có biết người này — nhà rất giàu, thường lái xe thể thao đến trường, nhưng lại hiếm khi thấy xuất hiện trong lớp, giáo viên cũng gần như không bao giờ điểm danh. Dù vậy, cứ đến kỳ thi là điểm của cậu ta lại cao bất ngờ.

Lý Hiểu Vũ từng nghe loáng thoáng về gia thế của người này, nhưng vì không thích xen vào chuyện người khác nên cũng chưa từng nói gì. Không ngờ, người bị thay thế lại chính là cậu.

Cậu không cam lòng, càng không thể hiểu được lý do: “Thành tích của tôi rõ ràng rất cao, vì sao lại bị cướp mất suất học?”

Giảng viên thẳng thắn nói: “Hiện giờ cậu đang yêu đương với Phương Lộ đúng không?”

Lý Hiểu Vũ ngẩn người. Đúng là cậu đang hẹn hò với Phương Lộ — và cô ấy cũng nằm trong danh sách được bảo nghiên.

Giảng viên thở dài: “Phương Lộ là bạn gái cũ của con trai lãnh đạo khoa. Cậu ta vẫn luôn ghi hận cậu, đích danh yêu cầu loại cậu ra khỏi danh sách.”

Lý Hiểu Vũ như bị sét đánh.

Cậu không ngờ rằng, chỉ vì yêu đương, mà lại mất đi cơ hội được học tiếp.

Cậu càng không thể chấp nhận được, rằng một trường đại học lớn, nơi luôn treo khẩu hiệu “Công bằng – Công chính – Pháp trị”, lại có thể xảy ra chuyện áp bức trắng trợn như vậy.

Điều khiến người ta lạnh lòng hơn nữa là, dù Lý Hiểu Vũ đã gửi đơn khiếu nại lên khoa, lên trường, tất cả đều bị bác bỏ.

Lý do từ chối đơn là: “Sinh hoạt cá nhân của sinh viên Lý Hiểu Vũ không đúng mực, bị bạn học phản ánh.”

Sau đó, Lý Hiểu Vũ mới biết có người đã dựng ra “bằng chứng” cho thấy cậu chen chân vào mối quan hệ của người khác, làm người thứ ba, đạo đức bại hoại, không xứng đáng được xét tuyển lên cao học. Thậm chí những lời buộc tội ấy còn bị ghi vào hồ sơ. Từ đó về sau, dù cậu có thi cao học lại cũng không có trường nào dám nhận.

Khi đó, mạng internet vẫn chưa phát triển, Lý Hiểu Vũ cũng không có chỗ dựa. Trong một đêm tuyệt vọng, cậu đã nhảy lầu từ ban công ký túc xá, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy bi kịch.

Nghe xong câu chuyện, Triệu Tử Duệ không còn thấy sợ hãi nữa mà chuyển sang phẫn nộ.

“Đệt! Con trai của lãnh đạo khoa gì chứ, thật là cặn bã!” Triệu Tử Duệ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể quay lại quá khứ để cho tên khốn đó một trận. “Thật quá đáng! Chẳng lẽ trong trường không ai dám đứng ra đòi lại công bằng sao?”

Những sinh viên khác cũng lần lượt bày tỏ sự phẫn nộ.

“Khó trách anh lại chấp niệm với việc thi lên cao học như vậy. Đứng thứ ba toàn khoa mà vẫn bị thay thế, là tôi thì tôi cũng không nuốt nổi cục tức đó!”

“May là không phải bạn học của tôi, không thì tôi đã vạch trần cậu ta từ lâu!”

Cư dân mạng cũng dậy sóng trong phần bình luận:

Trường gì mà để xảy ra chuyện thế này? Cần phải công khai tên trường, tên khoa, tên những người liên quan, kể cả danh sách bảo nghiên năm đó. Cái trường này còn xứng đáng gọi là đại học sao? Rác rưởi!

Ôi ôi ôi, anh trai này thật đáng thương, không chỉ bị cướp suất học mà còn bị bôi nhọ nhân phẩm nữa chứ!

Không ngờ trường còn trấn yểm pháp khí, chắc là để che giấu những chuyện xấu xa như thế này đây. Tiểu ca ca, đêm nay hãy đi đòi lại công bằng của anh đi!

Ai, xã hội bây giờ vốn đã không công bằng. Tôi cũng từng bị thế thân khi vào đại học, nhưng vì không có quyền lực gì nên đành phải nuốt đắng nuốt cay.

Đại học chẳng qua là một phiên bản thu nhỏ của xã hội. Ra ngoài rồi còn gặp nhiều chuyện bất công hơn nữa.

Lý Hiểu Vũ lặng lẽ nhìn Sở Linh Diễm, hỏi: “Tại sao những người đó có thể một tay che trời, muốn hủy hoại đời người khác là được? Như vậy là quá bất công.”

Sở Linh Diễm trầm mặc một lát rồi đáp: “Trên đời này vốn dĩ không có cái gọi là công bằng tuyệt đối.”

Lý Hiểu Vũ ngẩn người.

“Nếu thế giới đã thực sự công bằng,” Sở Linh Diễm nói tiếp, “vậy thì người ta còn theo đuổi công bằng để làm gì? Chính vì thiếu công bằng nên con người mới càng khao khát, càng cố gắng hướng đến nó. Chính khát vọng đó mới thúc đẩy xã hội tiến lên.”

Dường như Lý Hiểu Vũ đã hiểu ra điều gì.

Đúng vậy, thứ con người theo đuổi, vốn luôn là những điều tốt đẹp. Cái gọi là "phía bên kia bờ" chính là một nơi mà bản thân chưa thể chạm tới.

Một lát sau, Lý Hiểu Vũ nói: “Tôi không muốn hại ai, cũng không muốn tiếp tục lưu lại nơi này. Nhưng trong lòng tôi vẫn đầy oán hận, bất mãn và không cam lòng. Tại sao những người hại tôi lại có thể sống sung sướng hơn tôi? Đại sư, tôi không phục.”

Sở Linh Diễm sớm đã nhìn ra câu chuyện của Lý Hiểu Vũ, nhưng anh vẫn muốn chính miệng cậu nói ra.

Bởi vì, một khi đã có thể thổ lộ hết nỗi uất ức, oán hận trong lòng thì nó cũng vơi đi một nửa.

Anh biết, Lý Hiểu Vũ không phải là người có ác ý. Cậu ta không thực sự chấp nhất chuyện học cao học, mà là không thể buông bỏ nỗi oan ức xảy ra bảy năm trước.

Và cậu ta cũng không cần phải tha thứ cho những kẻ đó — chỉ cần buông bỏ khúc mắc trong lòng mình là đủ.

Sở Linh Diễm hỏi: “Cậu có muốn biết kết cục của những người đó không?”

Lý Hiểu Vũ nhìn anh, ánh mắt dao động: “Anh biết sao?”

“Người từng chiếm suất học của cậu được cử đến một học viện danh tiếng để học cao học,” Sở Linh Diễm chậm rãi bấm ngón tay, “nhưng chó vẫn là chó, rời khỏi vòng tay bảo vệ của cha, hắn thường xuyên bỏ học, kết quả bị đuổi khỏi trường. Sau đó, cha hắn bị phanh phui chuyện học thuật gian dối, bị kết án, gia đình xuống dốc thảm hại. Cuối cùng, hắn trở thành một kẻ vô công rồi nghề, sống lay lắt qua ngày.”

Lý Hiểu Vũ hơi há miệng, một lúc sau mới hỏi: “Anh nói thật chứ, không phải đang an ủi tôi đấy chứ?”

Sở Linh Diễm nhìn về phía Triệu Tử Duệ đang thò nửa đầu ra phía sau: “Này, đồng học, cậu nói xem vì sao trường mình lại đổi hiệu trưởng?”

Triệu Tử Duệ lập tức hăng hái: “Ài, chuyện này vốn dặn không được kể ra ngoài, nhưng mà giờ cũng chẳng cần giấu nữa…”061 gặp tôi, coi như hắn xui xẻo đến nơi!

Triệu Tử Duệ nhún vai, nói:

“Học kỳ đầu tiên, viện trưởng học viện bọn tôi bị người tố cáo là có hành vi gian lận học thuật. Người này kéo theo cả một nhóm nghiên cứu sinh – hơn mười người – cùng cấu kết làm chuyện xấu. Hắn lợi dụng chức quyền để trục lợi, còn tham ô và nhận hối lộ trong việc mua bán danh ngạch học nghiên cứu sinh. Bằng chứng rành rành, đã bị đưa thẳng cho công an xử lý.”

Bên cạnh, Từ Bằng cũng tiếp lời:

“Không chỉ viện trưởng của bọn tôi, mà nhiều viện trọng điểm khác cũng bị lôi ra ánh sáng. Giống như nhổ củ cải kéo theo cả bùn, một đống vấn đề bị tổ giám sát điều tra ra. Sau đó thì cấp trên nổi giận, ban lãnh đạo nhà trường bị thay máu toàn bộ. Chuyện đó hồi trước còn lên hot search mấy lần liền, bây giờ có muốn ém cũng chẳng còn tác dụng gì – khác nào bịt tai trộm chuông.”

Vừa nhắc tới những từ khóa đó, làn đạn lập tức bùng nổ:

“Thì ra là Đại học Trung Nguyên Hòa X! Không ngờ quá khứ của ca ca nam quỷ lại như vậy... Ở ngôi trường này, chuyện như vậy đúng là xảy ra như cơm bữa!”

“Học sinh trường này cũng gan lì ghê, dám dấn thân đứng ra vạch mặt, đúng là tấm gương cho thế hệ trẻ!”

“Chuyện này mới bùng nổ cách đây chưa lâu, lôi từ lãnh đạo cấp trường xuống hơn bốn mươi người một mạch, đã đời quá trời!”

“Nam quỷ ca ca học luật à? Giờ mới hiểu sao anh lại cực đoan đến mức chọn cách kết liễu sinh mạng khi gặp bất công. Là vì đức tin trong lòng anh sụp đổ, đúng không? Nỗi đau đó... ai hiểu được?”

“Học luật là đi theo chính nghĩa, mà trường lại ngập tràn hủ bại và bất công, ai mà không tuyệt vọng?”

“May mà có người dũng cảm đứng ra, lôi hết đám sâu mọt đó ra ánh sáng, thay tiểu ca ca đòi lại công bằng!”

Lý Hiểu Vũ nhìn những dòng bình luận tua vùn vụt, rơi vào trầm mặc.

Anh thì thầm:

“Công lý đến muộn, thì còn được gọi là công lý sao?”

Đây là một câu hỏi kinh điển trong ngành luật học. Trong quan điểm lý luận chủ lưu hiện nay, công lý đến trễ – tức là đã để xảy ra tổn thương không thể cứu vãn – không còn được coi là công lý nữa.

Dù kẻ thủ ác có bị trừng phạt đi chăng nữa, thì với người bị hại – nhất là những người đã chết – điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Sở Linh Diễm vốn không học luật, ở Tu Tiên giới người ta giải quyết mọi việc bằng sức mạnh, chẳng mấy ai nhắc đến "pháp luật". Với loại câu hỏi thâm sâu thế này, hắn không thể đưa ra một đáp án khiến học sinh luật như Lý Hiểu Vũ hài lòng.

Hắn đành đáp:

“Công lý có thể đến muộn, nhưng sẽ không vắng mặt. Nếu nói về luật pháp thì ta không rành, nhưng xét theo huyền học, ta có thể vỗ ngực mà nói – người làm ác nhất định sẽ phải trả giá. Hại người, sớm muộn gì cũng gánh chịu hậu quả.”

Lý Hiểu Vũ cười như không cười, nói:

“Thật sao? Nhưng theo những gì tôi thấy, người tốt thì bạc mệnh, còn kẻ ác thì sống lâu như đỉa. Bọn họ dẫm lên xương máu người khác để leo lên, mà lại sống rất sung sướng.”

Sở Linh Diễm mặt không đổi sắc, lạnh giọng:

“Đó là vì bọn họ chưa gặp tôi.”

Hắn cười lạnh, nói tiếp:

“Gặp tôi rồi, coi như xui xẻo đến nơi!”

Lý Hiểu Vũ: “……”

Làn đạn: “……”

“Đây chính là xã hội của tôi, Diễm ca nói chuyện nghe mà đã tai!”

“Chủ bá nhà người ta: Hòa khí sinh tài, thế giới tốt đẹp nhờ mọi người cùng nhau cố gắng.

Còn chủ bá nhà tôi: Lấy ơn báo oán dùng gì để báo ơn? Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, nếu không báo, thì báo tên tôi!”

“Người đâu mà ngầu dữ thần vậy? Diễm ca, anh rốt cuộc là chính nghĩa sứ giả từ đâu tới? Cho tôi xem tiếp đi, tôi nghiện mất rồi!”

“Chủ bá này sát khí nặng quá! Tưởng mình là công – kiểm – pháp luôn hả? Huyền thuật mà dùng để hại người, ai quản cho nổi?”

“Mấy đứa đạo đức giả, thánh mẫu thì đi chỗ khác chơi, đừng ở đây phá mood!”

Lý Hiểu Vũ cuối cùng cũng mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như buông được gánh nặng.

Hóa ra, trên đời này vẫn có những người đang âm thầm vá lại công lý đã rách nát. Có những người đang vì những con người vô tội, lên tiếng vì chính nghĩa.

Cơ thể của Lý Hiểu Vũ dần mờ đi, như làn khói tan biến vào hư vô.Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, thân thể của Lý Hiểu Vũ ngày càng trở nên trong suốt.

Triệu Tử Duệ dụi mắt, nhìn bóng dáng Lý Hiểu Vũ dần dần mờ đi, không hiểu sao trong lòng lại không còn sợ hãi nữa.

“Học trưởng, ngài sắp đi rồi sao?” Triệu Tử Duệ hỏi.

“Ta đã ở nhân gian quá lâu, cũng đến lúc nên rời đi.” Lý Hiểu Vũ quay đầu lại, lần này toàn bộ thân thể và đầu cùng lúc chuyển động. Hắn nhìn nhóm bốn người đứng thành một hàng, mỉm cười nói: “Các ngươi nhất định phải nghiêm túc ôn tập, thi thật tốt lên thạc sĩ. Nếu không đậu, ta sẽ trở về tìm các ngươi đó.”

Triệu Tử Duệ cùng nhóm người: “……”

Thôi xong, không cần đâu!

Sao người bị dọa lại cứ là tụi mình thế này chứ!

Sở Linh Diễm vẫy tay chào Lý Hiểu Vũ, chỉ trong chốc lát, hắn đã hoàn toàn biến mất.

Đạn thủy hữu (bình luận trực tiếp) đều đang cảm thán tiếc nuối cho số phận của Lý Hiểu Vũ, cũng có người mắng mỏ những kẻ dùng quyền thế chèn ép người khác.

Sở Linh Diễm chào hỏi nhóm thủy hữu rồi offline.

Triệu Thành Bích vẫn chưa thỏa mãn, líu lưỡi nói: “Phòng phát sóng của cậu thật là kỳ lạ, sự việc nào cũng kỳ ba, tình tiết nào cũng cẩu huyết. Đúng là thiên đường cho dân hóng drama!”

Chung Kiều trước đây chưa từng xem livestream của Sở Linh Diễm, hôm nay đích thân trải nghiệm, cũng bị nội dung hấp dẫn đến ngứa ngáy cả người.

“Mới có hai quẻ đã offline rồi sao?” Chung Kiều cố ý cổ vũ Sở Linh Diễm cố livestream thêm chút nữa, nói: “Người khác mà có bản lĩnh như cậu, chỉ hận không thể xem bói 800 quẻ một ngày, kiếm tiền đến phát chán luôn ấy chứ?”

Sở Linh Diễm không nhịn được bật cười: “Một ngày 800 quẻ? Thiên Vương Lão Tử đến cũng không kham nổi con số đó.”

Triệu Thành Bích nghĩ lại cũng thấy đúng. Mỗi ngày Sở Linh Diễm xem bói, số lượng và giá tiền đều không cố định. Có ngày nhiều, có ngày ít, giá cũng lúc cao lúc thấp, nhưng nhiều nhất cũng chỉ ba quẻ một ngày.

“Cậu giới hạn số lượng quẻ và mức thu phí là vì có quy tắc gì đặc biệt à?” Triệu Thành Bích tò mò hỏi.

“Đương nhiên là có.” Sở Linh Diễm không ngần ngại giải thích: “Mỗi ngày tối đa không được quá bảy quẻ. Đây là quy tắc tổ tiên truyền lại. Nếu vượt quá, độ chính xác của quẻ sẽ giảm, và bản thân người xem bói cũng bị hao tổn, mất nhiều hơn được.”

“Thế còn tiền phí thì sao?” Triệu Thành Bích hỏi tiếp.

“Phí à?” Sở Linh Diễm cười nhẹ, “Còn tùy tâm trạng.”

Triệu Thành Bích: “……”

Sở Linh Diễm nói thêm: “Nói chung là người có tiền thì thu nhiều, người không có thì thu ít. Nhưng đến giờ, người trả nhiều tiền nhất cho một quẻ… chính là cậu đấy.”

Triệu Thành Bích: “……”

Tự nhiên cảm thấy mình có tiềm năng… vung tiền như rác.

Nhớ lại một quẻ hôm nay giá tận 500 tệ, lại nghĩ tới việc mình còn chưa đạt mục tiêu đã vung tay tặng luôn cả triệu bạc, Triệu Thành Bích có cảm giác mình đúng là… phá của!

Nhưng nghĩ lại, lại thấy cũng đáng giá.

Xe vừa vào Kinh Cảng, Chung Kiều liền tách nhóm, nói: “Tớ còn chút việc cần xử lý. Tối hẹn thời gian, tớ sẽ đến đón cậu.”

Triệu Thành Bích thì lại rảnh rỗi, hôm nay vốn là theo chân Sở Linh Diễm để xem náo nhiệt. Nghe nói Sở Linh Diễm định xử lý chuyện mừng thọ của lão gia Phương gia, không cần nghĩ nhiều đã quyết theo bằng được.

Sở Linh Diễm cũng không từ chối. Dù sao sau lưng Triệu Thành Bích là một gia tộc có thế lực, nếu lỡ có xung đột với Phương gia, thì sự hiện diện của Triệu Thành Bích cũng khiến đối phương phải nể mặt vài phần.

Lâm Duyên cung cấp địa chỉ không phải là bệnh viện Thánh Maria, mà là một bệnh viện công lập có thương hiệu lâu năm ngay trung tâm thành phố.

Dù điều kiện nơi này không bằng bệnh viện tư cao cấp, nhưng ít ra tay Phương gia không thể vươn tới. Dù là kiểm tra, cấp cứu hay nằm viện trị liệu, Lâm Duyên cũng có thể yên tâm hơn phần nào.

Trong một phòng bệnh thuộc khu nội trú, Phương Lượn Lờ đã tỉnh lại, lúc này đang cùng Lâm Duyên dựa vào nhau xem hoạt hình.

Đúng lúc đó, cửa bị đẩy mạnh.

Người đến chính là ba của Lượn Lờ — Phương Sâm Nham.

Vừa bước vào, ông đã sa sầm mặt: “Lâm Duyên, con bị bệnh phải nhập viện, sao em không báo cho tôi biết?”

Thấy Phương Sâm Nham, Lâm Duyên siết chặt chiếc iPad trong tay, khớp ngón tay trắng bệch.

Mặc dù Phương Lượn Lờ đã được cứu chữa, nhưng bác sĩ xác nhận không tìm ra bất kỳ nguyên nhân nào khiến cô bé đột ngột ngất xỉu và tim ngừng đập giữa đường. Ngay cả khi cấp cứu, bác sĩ cũng chỉ áp dụng vài thủ pháp cơ bản.

Bác sĩ ở bệnh viện này cũng rất thẳng thắn. Sau khi cứu chữa, vị chủ trị khuyên Lâm Duyên nên đưa con đến các bệnh viện hàng đầu tại thủ đô để kiểm tra toàn diện.

Ngụ ý trong lời nói của bác sĩ chính là: y thuật của họ không đủ cao, thiết bị cũng chưa đủ hiện đại, nên không thể tìm ra nguyên nhân.

Cũng từ sau lần chẩn đoán đó, Lâm Duyên mới xác định rằng con gái mình đã bị ai đó dùng thủ đoạn tà môn hãm hại.

Nàng nhớ tới thiếu niên từng gặp ở bệnh viện tư, nhớ tới những lời cậu nói nghe có vẻ hoang đường nhưng lại hợp lý đến kỳ lạ. Cuối cùng, nàng đã gọi điện cho Sở Linh Diễm cầu cứu.

Cuộc gọi đó cũng đồng nghĩa với việc: Lâm Duyên từ bỏ hoàn toàn niềm tin vào bất kỳ ai trong Phương gia — kể cả chồng mình.

“Vẫn là bệnh cũ. Con bé đang đi ngoài đường thì ngất xỉu, mới được đưa vào cấp cứu. Tôi còn chưa kịp báo cho anh.” Lâm Duyên nhanh chóng trấn định. Trước khi Sở Linh Diễm đến, nàng không thể để lộ sơ hở khiến người ta nghi ngờ.

Sắc mặt Phương Sâm Nham dịu đi vài phần. Nhìn con gái nằm trên giường, ông nói: “Căn bệnh này thật kỳ lạ. Lát nữa tôi sẽ mời vài chuyên gia đến hội chẩn, chắc chắn con bé sẽ không sao.”

Lâm Duyên nhìn vẻ quan tâm giả tạo của ông, trong lòng thấy ghê tởm, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra bình thản: “Anh đúng là có lòng.”

Ánh mắt Phương Sâm Nham chuyển sang đầu của con gái: “Kẹp tóc ba tặng cho con bé đâu?”

Tim Lâm Duyên khẽ giật. Cố nén tức giận, cô đáp: “Lượn Lờ ngất xỉu giữa đường, suýt nữa bị xe đâm. Kẹp tóc lúc đó rơi ra, bị xe cán nát rồi.”

Sắc mặt Phương Sâm Nham lập tức tái lại, vội vàng nói: “Sao lại để hỏng được? Em biết chiếc kẹp tóc đó quan trọng thế nào không?”

Lâm Duyên lạnh lùng nhìn ông: “Quan trọng đến mức nào? Anh đặt làm cả trăm món đồ, sao chưa từng thấy anh quan tâm mấy món khác? Hay chiếc kẹp tóc đó… có gì đặc biệt?”

Phương Sâm Nham không thể trả lời, đành lấy lại bình tĩnh, nói: “Ba tôi già rồi, sức khỏe kém. Chiếc kẹp tóc đó là ông tự tay thiết kế tặng cho Lượn Lờ nên tất nhiên là đặc biệt hơn bình thường.”

Lâm Duyên lạnh lùng nhìn chằm chằm ông, âm thầm kéo Lượn Lờ về phía sau.

“Thôi, hỏng thì hỏng, vốn dĩ tôi cũng cảm thấy nó không tiện dùng.” Phương Sâm Nham lẩm bẩm, rồi lấy ra từ cặp một chiếc vòng cổ có mặt là ngọc hồ lô, vừa vặn hợp với Lượn Lờ.

Ông đưa cho Lâm Duyên: “Đây là quà tôi tặng cho con bé. Ngọc hồ lô đã được khai quang, đeo vào sẽ phù hộ Lượn Lờ mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.”

Nhìn thấy chiếc ngọc hồ lô, lòng Lâm Duyên gần như nguội lạnh.

Chỉ cần liên quan đến "kẹp tóc bươm bướm", bất cứ món trang sức nào khác cũng khiến cô liên tưởng đến mưu đồ mượn thọ kia.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play