Số 29 định làm gì đó nhưng bị Hầu Tử kéo lại.
“Không đáng.”
Thấy Hầu Tử lắc đầu với mình, số 29 hạ bàn tay đang nắm chặt xuống, gật nhẹ đầu.
Niềm tự hào và ý thức về nhiệm vụ của người lính khiến số 29 không thể coi như không nhìn thấy hành vi bắt nạt kẻ yếu của đối phương, nhưng trong suy nghĩ của quân nhân, đạt được mục tiêu mới là trên hết.
Mục tiêu hiện tại chính là hộp Pandora.
Người mặc áo choàng đen thấy nhóm ba người mặc quân phục vẫn không hành động, khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đuổi thẳng vào rừng cây.
Vừa nãy khi nhìn thấy kẻ áo đen ra tay giết người, những người còn lại sớm đã chạy hết rồi.
“Mấy người không quan tâm?”
Số 29 khinh thường nhìn Văn Vũ và Sở Tử Lăng.
Văn Vũ cười giễu cợt, hoàn toàn không quan tâm cái vấn đề vớ vẩn này.
Ngược lại Sở Tử Lăng trả lời một câu: “Anh giỏi thì anh làm đi, đừng ở đây bày ra cái vẻ trách trời thương dân nữa.”
“Haha, mạt thế, khiến lũ quái vật máu lạnh vô tình như các người có được sức mạnh như vậy, cái thế giới này đúng là không công bằng!”
“Sức mạnh của tôi, là tôi dùng cả mạng sống để đạt được, đây mới là công bằng! Tôi làm thế nào, còn cần anh dạy à? Hơn nữa, dựa vào đồ anh đang mặc trên người, anh không quan tâm, lại còn dạy tôi? Nhục nhã cái trang phục anh đang mặc.”
“Mày…”
“Mày cái gì mà mày. Không phục thì đánh một trận. Xem ai là người nhặt được món hời.”
Văn Vũ đứng từ xa nhìn Sở Tử Lăng và số 29 cãi nhau ngày càng hăng, nhưng hoàn toàn không có ý định làm gì, không khỏi lắc đầu.
Chết tiệt, còn mở miệng cãi nhau, đúng là rảnh rỗi.
Văn Vũ không quan tâm cái vấn đề trẻ con ai đúng ai sai nữa, Văn Vũ trực tiếp đi về phía xác chết không xa.
Nhặt con đao thép cấp E trong tay xác chết, Văn Vũ tìm một chỗ tối khuất bóng ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần.
Chỗ vết thương có chút ngứa rát, chứng tỏ tình trạng phục hồi của vết thương tốt, còn trong đầu Văn Vũ cũng đang nghĩ về khả năng chiến đấu của ba người quân phục.
Đầu tiên là tay bắn tỉa, khả năng sát thương của anh ta thực sự cực kỳ đáng sợ, nếu không phải Văn Vũ phản ứng nhanh, chắc chắn không tránh khỏi bị bắn một phát trúng đầu.
Một khi trận chiến nổ ra một lần nữa, người này chắc chắn là mục tiêu tấn công ưu tiên.
Nhìn vào trang bị vũ khí của Hầu Tử, đây là một tay hỏa lực hạng nặng cực mạnh, dựa vào kinh nghiệm của Văn Vũ thế giới trước, loại người này trong mô hình chiến đấu nhóm nhỏ, đóng vai trò trấn áp hỏa lực và bảo vệ những người quan trọng khỏi bị tiếp cận, hiện tại trong tiểu đội của họ, tay bắn tỉa chắc chắn là mục tiêu ưu tiên bảo vệ.
Cũng có thể dùng để tiến hành các cuộc tấn công bất ngờ, vũ khí trên khắp người anh ta và sức sát thương bộc phát trong thời gian ngắn, là mong ước không thể có được của bất kỳ ai ở đây.
Còn số 29, có thể là một con đao sắc bén.
Từ trận đấu ngắn ngủi vừa rồi, Văn Vũ cảm nhận được hắn là một cường giả loại chiến đấu cận chiến.
Vai trò trong đội của hắn là quấy rối, khống chế.
Nếu trận chiến xảy ra, Văn Vũ đối đầu trực diện với số 29, sau đó Hầu Tử hỗ trợ hỏa lực, tên to con bắn tỉa hạ gục.
Là một tổ hợp chiến đấu khá hoàn hảo, đây chính là chỗ khiến Văn Vũ đau đầu.
“Không dễ đối phó.”
Văn Vũ nheo mắt, nhìn về phía số 29 và Sở Tử Lăng vẫn đang cãi nhau, trong mắt hiện lên vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
“Sở Tử Lăng cũng không dễ đối phó, một khi để hắn lấy được bảo hộp, không ai có thể đuổi kịp hắn. Còn tên áo đen kỳ quái vừa rồi, năng lực của hắn có lẽ có thể điều khiển được hộp Pandora. Mấy người này đều là phiền phức lớn.”
Dựa vào một mình Văn Vũ, muốn độc chiếm hộp Pandora, tuyệt đối là hy vọng hão huyền.
“Trừ khi……”
Văn Vũ nheo mắt, nghĩ ra một cách.
“Không biết có tác dụng không, cứ thử trước đã.”
“Ê, Sở Tử Lăng đúng không, tôi có một đề nghị, không biết anh có muốn nghe không?”
Nghe thấy tiếng Văn Vũ, Sở Tử Lăng lập tức kết thúc cuộc cãi vã với số 29.
“Nói.”
Ngạo mạn phun ra một chữ, khiến Văn Vũ thở dài.
Xem ra tên này thường ngày đều kiêu ngạo như vậy.
“Chi bằng hai người chúng ta hợp……”
Còn chưa đợi Văn Vũ nói xong hai chữ “hợp tác”, một tiếng nổ lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.
m thanh phát ra từ khu rừng gần đó.
Nối tiếp tiếng nổ thứ nhất là thứ 2, thứ 3……
Cho đến khi một bóng người loạng choạng chạy ra, còn chưa đợi đến gần đã mở miệng hét lớn: “Cứu tôi, mau cứu tôi!”
Trong lòng Văn Vũ lập tức thắt lại, bởi vì xuất hiện trước mắt mọi người chính là số 23.
Trên mặt hắn sớm đã không còn sự bình tĩnh xen lẫn chút điên cuồng ban đầu, thay vào đó là sự sợ hãi.
Văn Vũ đang định di chuyển, một thanh kiếm cực lớn đã chiếm hết tầm nhìn của mọi người.
Ánh sáng bạc lóe lên, đẹp đẽ như vầng trăng khuyết.
Nhưng ẩn chứa sau nó là sát khí không gì sánh nổi.
“Xong rồi……”
Số 23 vừa quay đầu, trong mắt chỉ nhìn thấy ánh sáng bạc.
Còn chưa đợi số 23 biểu lộ cảm xúc gì, đã bị thanh kiếm bạc đánh trúng ngay tại chỗ.
Lần này, không phải phát ra tiếng kêu, mà là tiếng “rắc” xé rách da thịt.
Số 23 bị thanh kiếm chém nát ngay tại chỗ.
Văn Vũ lập tức bước tới, nheo mắt im lặng nhìn bóng người đang gào thét, phía sau máu bắn ra.
Bộ giáp nặng nề trên người, thanh kiếm khổng lồ trên đôi tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mái tóc màu vàng và khuôn mặt điển trai.
Nhưng điều khiến Văn Vũ chú ý chính là sức mạnh kĩ năng vừa rồi.
Thể chất cơ thể của người này, thậm chí còn cao hơn cậu trong trạng thái chiến đấu, nếu như đoán không nhầm, người này là chức nghiệp giả cấp 3.
Phía sau người này là bóng dáng mà Văn Vũ rất quen thuộc-Tôn Thụy Tinh.
“Người anh em Văn Vũ……”