“Mệnh đấu hiệu quả vậy ư?”
“Gâu.”
“Hiệu quả vô cùng mãnh liệt!”
“Có thể tính ra thăng cấp bao nhiêu không?”
“Gâu.”
“Chắc khoảng 1 / 4.”
Văn Vũ thầm tính một chút, vậy nghĩa là vượt thể chất cơ thể 100 điểm.
“Vậy thì, chuẩn bị chiến đấu cho tốt đi.”
“Gâu.”
“Mọi thứ chuẩn bị xong rồi, nghe sai khiến của Hầu lão đại.”
“Ha ha, thật là thú vị khi được trò chuyện với mày, vậy thì, bác tài già chuẩn bị lái xe đi.”
“Gâu. Gâu gâu.”
“Bác tài già chuẩn bị lái xe, hành khách vui lòng thắt dây an toàn.”
“Câu này mày nên nói với họ, nhưng họ không nghe hiểu đâu.”
“Ưm ưm.”
Độc nhãn đột nhiên cúi đầu xuống, cũng không gầm gừ nữa.
Thấy ánh mắt của những người xung quanh mê hoặc và ngây ngốc, Văn Vũ cũng hơi xấu hổ.
“Khụ khụ.”
Văn Vũ bình tĩnh hắng giọng, vẻ mặt tươi cười lên tiếng.
“Giải thích đơn giản cho mọi người hiểu, ý của chó nhà tôi là, hộp châu báu là của chủ nhân tôi, ai không phục, thì, phải, chết!”
“Ừm, bắt đầu với một tay bắn tỉa! Coi như báo cáo anh vài ba lần, một cuộc tấn công xém chút chết người!”
Vừa nói xong, Độc nhãn đã xông lên!
Gió tanh kịch liệt đập vào mặt, Khương Văn Đào chỉ cảm thấy sát khí cuồng bạo của Độc nhãn, cả người run lẩy bẩy kịch liệt.
Bản năng man rợ không ngừng nhắc nhở Khương Văn Đào: “Chạy đi! Sễ chết đó!”
Nhưng còn đồng đội ở phía sau!
Cho nên Khương Văn Đào siết chặt nắm tay, bất chấp mọi thứ mà xông lên!
Rõ ràng, Khương Văn Đào là chức nghiệp giả cấp 2, thể chất cơ thể chưa tới 50 điểm!
Rõ ràng, năng lực của bản năng man rợ, không đủ để Khương Văn Đào nhân đôi cách biệt về thể lực.
Rõ ràng, Khương Văn Đào không thắng Độc nhãn.
Anh ta thua rồi!
Thấy cơ thể cường tráng, giống như búp bê giẻ rách trước Độc nhãn, bị cái tát của Độc nhãn đã bay ra ngoài, không chờ Khương Văn Đào tiếp đất, anh ta đã phun ra một ngụm máu!
Sau đó, tiếng súng gầm rú vang lên.
Việc ngăn chặn của Khương Văn Đào không thể nói là không hề có tác dụng chút nào.
Trong thời gian ngắn Độc nhãn và Khương Văn Đào đấu nhau, Hầu tử đã chuẩn bị tấn công!
Tiếng ầm ầm cải tiến vang lên, đây là âm thanh của điện cơ phát ra.
Sau đó, đạn rơi như mưa trút nước!
Viên đạn 9mm điên cuồng găm vào Độc nhãn.
Tuy chỉ có thể đủ làm cho Độc nhãn bị thương một chút, nhưng sức đình trệ cực lớn làm Độc nhãn lảo đảo, lập tức ngừng chạy nước rút.
Sau đó, nhóm 3 người ở mắc xích cuối cùng, gấu lớn tấn công.
Tiếng súng nổ như pháo vang tận mây xanh.
Đầu đạn nổ (cấp C, khả năng chủ động): Thêm sát thương cho đạn trên báng súng, với hiệu quả phát nổ xảy ra sau khi tiếp xúc với mục tiêu, mỗi lần chỉ có thể thêm một viên đạn!
Sau khi chuyên gia súng và chức nghiệp giả hỗ trợ cải tạo súng ống, cộng thêm kỹ năng năng lực của chức nghiệp giả, đòn đánh này, sức sát thương xuyên thủng bầu trời!
Đạn bắn tỉa không lệch mà trúng ngay đầu của Độc nhãn.
Đầu của Độc nhãn không thể chịu được đòn lớn như vậy, nửa cái đầu nhỏ hơn trực tiếp bị nổ tung!
Mảnh xương vỡ và máu thịt trực tiếp văng tung toé, thậm chí đôi mắt chó to gớm ghiếc cũng rơi xuống, trực tiếp lăn tới chân của Hầu tử.
Còn chưa kết thúc, một ngọn lửa trực tiếp bao phủ đầu Độc nhãn, đây là hiệu quả của kỹ năng.
Ngọn lửa và khói súng bao trùm cơ thể Độc nhãn, đồng thời chặn tầm nhìn của mọi người.
Hầu tử hơi thở phào nhẹ nhõm, nhướng mày, vẻ mặt mỉa mai nhìn sang Văn Vũ.
“Chó của anh, không là gì cả?”
Giọng mỉa mai vọt ra từ miệng Hầu tử.
Văn Vũ không hề phản ứng gì.
Bình tĩnh châm một điếu thuốc, Văn Vũ đắc ý nhìn nơi bị khói dày đặc vây quanh, chỗ của Độc nhãn.
“Lần này, không nhẹ!”
Không chỉ không nhẹ, mà là rất nghiêm trọng.
Đây là vết thương chí mạng, chí mạng tới nỗi khiến thể chất cơ thể của Độc nhãn trực tiếp vọt tới hơn 200 điểm!
Mà thể chất cơ thể 200 điểm này đã là thực lực của cấp 4 rồi!
Khi làn khói tan biến, dáng vẻ khiếp sợ của Độc nhãn xuất hiện trước mặt mọi người.
Nửa cái đầu của nó đã biến mất, bộ não xám xịt bên trong lộ ra rõ ràng trên không trung.
Nhưng Độc nhãn không ngã nhào, ngược lại thè chiếc lưỡi đỏ tươi của mình ra liếm phần não rơi trên mặt.
“Còn sống hả? Sao có thể còn sống chứ?”
Hầu tử thất thần hô toáng lên.
“Ha ha, đi chơi với chó của tôi đi!”
Văn Vũ vừa nói xong, bóng dáng của Độc nhãn đã biết mất!
Lúc xuất hiện lần nữa, Độc nhãn đã đứng ở vị trí của Hầu tử đang đứng.
Mà Hầu tử, trực tiếp bị Độc nhãn đá bay từ xa.
Xương khắp người nổ tung, cơ thể của Hầu tử giống như bị xe tải cán nát, xương đầu không biết bị cắt đứt bao nhiêu sợi thần kinh, anh ta nằm bất động trên mặt đất!
Lúc này, âm thanh cuồng bạo và sóng khí xuất hiện từ vị trí của Độc nhãn vừa rồi!
Tốc độ của Độc nhãn, đột phá …... tốc độ âm thanh!
Trong nhóm 3 người, còn có thể đứng đó, chỉ còn lại một mình gấu lớn.
Thấy Độc nhãn không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm mình, mồ hôi lạnh trên trán của gấu lớn không ngừng rơi xuống.
Khẩu súng bắn tỉa trong tay anh ta được nâng lên với tốc độ rất nhanh và bắn thẳng vào đầu của Độc nhãn.
Sau đó, tiếng gào thét vang lên, tay phải của gấu lớn lẫn khẩu súng bắn tỉa bị Độc nhãn trực tiếp cắn nát!
Trong chớp mắt, 3 người Khương Văn Đào đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
“Giết bọn họ!”
Văn Vũ phun ra một vòng khói, trực tiếp ra lệnh.
Độc nhãn nhìn gấu lớn rồi nở nụ cười khó coi, nụ cười chuyển tới vết thương trên đầu của Độc nhãn, não bên trong co giật khiến người nhìn cảm thấy buồn nôn.